Chương 13: (Vô Đề)

Hôm đó Tống Sơ vẫn đưa Lư Chi đến buổi tập như mọi ngày. Lư Chi rất ngoan, lặng lẽ đi theo sau lưng cô, trong tay ôm hai chai nước giải khát.

Đến nhà thi đấu, Tống Sơ theo thói quen đi về phía phòng nghỉ để thay đồ. Vừa đặt chân đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm vọng ra từ bên trong.

"Đợt cổ vũ này hình như cô Lưu định để Tống Sơ làm đội trưởng hay sao ấy?"

"Thật á? Tớ không thấy thông báo gì cả."

"Chắc không phải đâu, trước giờ đội trưởng vẫn luôn là chị Đình mà?"

"Hôm nọ tớ nghe cô Lưu nói rồi, có vẻ sẽ đổi thành Tống Sơ."

"Thật không?"

"Tớ cũng không rõ lắm, chắc là thật đấy."

"Không dám tin luôn, Tống Sơ mà được cho làm đội trưởng? Lúc nào đến tập cũng mang theo một cái đuôi."

"Chả hiểu bạn cô ta bị bệnh gì mà đi đâu cũng phải dính chặt lấy nhau."

Tống Sơ và Lư Chi đứng ngoài cửa nghe trọn vẹn cuộc hội thoại của các cô gái.

Gương mặt Lư Chi phía sau Tống Sơ chẳng hề biểu lộ cảm xúc. Từ bé đến lớn cô đã quá quen với những lời thế này, nào là bị bệnh, nào là còn nhỏ đã mang bệnh nặng, rồi thì chẳng sống được bao lâu, đáng thương lắm. Lúc còn ở trong con ngõ cũ, hễ nhà ai có chuyện gì là cả khu đều biết, bàn ra tán vào suốt ngày. Sau này chuyển nhà, không ai nhận ra cô nên tình hình mới dần tốt hơn.

Lư Chi không để tâm nhưng Tống Sơ thì có. Người ta có thể bàn tán về cô ấy nhưng tuyệt đối không được phép đụng đến bạn cô. Lư Chi là người mà cô ấy luôn che chở từ bé đến lớn, không ai được phép xúc phạm.

Bàn tay đang nắm lấy quai túi của Tống Sơ dần siết chặt, lực mạnh đến mức các khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, con người ta luôn dễ dàng hành động theo bản năng. Tống Sơ quay người, cầm lấy một chai nước trong tay Lư Chi, đẩy cửa bước thẳng vào.

Chai nước cô ấy lấy là chai Lư Chi đã mở sẵn, nắp không siết chặt.

Tống Sơ vung mạnh tay ném thẳng cái chai xuống nền đất. Nắp chai bật tung, nước bắn tung tóe khắp sàn, văng ướt từ bàn chân lên đến bắp chân của mấy cô gái đang xì xào kia.

Tống Sơ cố ý ném về phía chân họ, cả góc độ lẫn vị trí đều chuẩn xác.

Bất ngờ bị chai nước bay tới, mấy cô gái kia giật nảy mình, hét toáng lên: "Á!", "Gì vậy trời!"

Sau khoảnh khắc hoảng hốt, họ vừa ngẩng lên đã thấy Tống Sơ bước vào, sự hoảng hốt mới rồi lập tức chuyển thành cơn giận dữ.

"Cậu làm cái gì đấy!"

"Làm gì á?" Tống Sơ cười khẩy. "Tôi còn muốn hỏi các cậu đấy." Cô ấy hất hàm khinh khỉnh. "Bàn tán sau lưng người khác vui lắm nhỉ?"

Nói xấu sau lưng bị người trong cuộc bắt quả tang, mấy cô gái kia nín thinh, không ai dám mở miệng.

"Sao thế? Muốn tôi nhắc lại từng câu từng chữ không?"

Tống Sơ nhếch môi, nụ cười càng lạnh lùng hơn.

Tống Sơ mà tức giận thì đến cả Lư Chi cũng phải dè chừng.

"Sao? Chẳng lẽ bọn này nói sai chắc?"

Một cô nàng thấy bị vạch mặt bèn dứt khoát đáp trả.

"Cái cô Lư Chi bạn cậu chẳng phải bị bệnh à?"

"Hồi huấn luyện quân sự ai mà chẳng biết? Cả đám phải tập, chỉ có cô ta được đặc cách ngồi nghỉ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!