Chương 11: (Vô Đề)

Giang Vi chưa từng hé răng với bất kỳ ai về chuyện đã kết bạn WeChat với Lư Chi. Mãi đến tối, Cố Thịnh mới nhắn tin cho anh. Cố Thịnh là người rất kỳ quặc, có chuyện gì cũng nhất quyết phải để đến tối mới nói, ban ngày thì luôn quên mất hoặc chẳng nhớ ra. Thói quen kỳ lạ này từ trước đến giờ vẫn không thay đổi.

Cố Thịnh đã mời Tống Sơ uống trà sữa còn đãi hẳn một bữa cơm, vậy mà cuối cùng Tống Sơ vẫn không chịu giúp đỡ, một mực bảo vệ Lư Chi như bảo vệ báu vật.

Cố Thịnh cảm thấy số tiền mình bỏ ra hôm nay coi như đổ sông đổ biển, chẳng có ai để than vãn đành phải tìm Giang Vi trút bầu tâm sự.

Điện thoại Giang Vi cứ rung liên tục.

Vừa mở ra, anh đã thấy một loạt tin nhắn nối đuôi nhau không dứt từ Cố Thịnh:

"Cái cô Tống Sơ đó đúng là lươn lẹo quá thể! Tôi mời trà sữa là để nhờ khuyên Lư Chi đồng ý kết bạn WeChat với ông, ai dè không những chẳng xin được còn bị cô ấy lừa cho mất một bữa cơm, cuối cùng chẳng moi được thông tin gì hết, tức quá đi mất!"

"Tôi đây vì chuyện đại sự cả đời của ông mà lao tâm khổ tứ, nẫu hết cả ruột đấy."

"Cái cô này còn khó đối phó hơn cả Lư Chi! Tôi cứ tưởng chỉ cần một bữa cơm là cô ấy sẽ tiết lộ chút ít, ai ngờ chẳng moi được chữ nào, đúng là vô lương tâm!"

"Lúc trước đã thống nhất là mua đồ ăn vặt tặng người yêu, bây giờ ngay cả WeChat còn không thèm kết bạn, cạn lời luôn."

Trong suy nghĩ của Cố Thịnh, mối quan hệ giữa Giang Vi và Lư Chi vốn chẳng có chút duyên phận nào, tất cả chỉ nhờ vào tiền của anh ta để níu kéo. Nếu sau này hai người kia thật sự thành đôi, anh ta nhất định phải bắt Giang Vi đãi mình một bữa ra trò.

Giang Vi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phẫn uất bên kia điện thoại của Cố Thịnh. Lời đã đến bên môi nhưng rồi vẫn kìm lại, anh sợ làm tổn thương tấm lòng nhiệt tình của bạn.

Anh hiểu Lư Chi, cũng hiểu cả người bạn thân Tống Sơ của cô. Anh biết dù Cố Thịnh có cố gắng thế nào cũng chỉ như dã tràng xe cát, vừa tốn công vừa phí thời gian.

Huống hồ anh đã kết bạn với Lư Chi rồi.

"Sau này đừng tìm Tống Sơ giúp tôi nữa."

"Tôi biết rồi."

Cố Thịnh nhắn lại một câu rồi ngừng một thoáng, sau đó gửi thêm một nhãn dán khuôn mặt nghi ngờ đầy hàm ý.

Vài giây sau, Giang Vi lại nhận được một tin nhắn mới:

"Câu này của ông làm tôi cứ thấy quái lạ sao ấy. Ông giấu tôi chuyện gì đúng không?"

Cố Thịnh trước nay vẫn hơi ngốc nghếch, vậy mà lần này lại nhạy bén một cách bất ngờ.

"Không có gì đâu." Giang Vi dựa lưng vào xô pha, Tiểu Thất cũng nằm sấp bên cạnh anh.

Tâm trạng hôm nay của anh tốt đến lạ, ngay cả lúc nhắn tin, đầu ngón tay cũng trở nên nhẹ tênh thoải mái hơn hẳn.

"Đừng có gạt tôi, tôi thấy ông cứ là lạ thế nào ấy."

Cố Thịnh nào chịu buông tha.

Quen Giang Vi bao lâu nay, anh ta thừa hiểu cậu bạn này chắc chắn đang giấu chuyện gì đó, đừng hòng qua mặt. Cố Thịnh là người nóng nảy bèn lập tức gọi điện không chút do dự.

Giang Vi đành bất lực nhận máy.

"Thú nhận đi, có chuyện gì đấy?"

Cố Thịnh vừa mở miệng đã hỏi thẳng.

Giang Vi không đáp.

Tiếng thở nhẹ chậm rãi của anh truyền qua đầu dây bên kia.

Cố Thịnh nằm ngửa trên giường ký túc xá, nghe tiếng thở từ điện thoại, càng nghe càng thấy bất ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!