Chương 49: (Vô Đề)

Nhìn hành động bao bọc tỉ mỉ của Tống Miên, Sơn Hương hận bây giờ không đẩy Sơn Chi ra ngay lập tức. 

Cô ta nén cục tức, nở nụ cười duyên dáng, theo hai người đi vào bóng râm. Thậm chí còn dùng việc này làm lý do để có thể tiến gần Tống Miên hơn, nhưng ngay cả liếc mắt anh còn không cho thì làm sao cho cô ta đến gần mình trong vòng một mét cơ chứ. 

"Cô đứng đó là được rồi.

"Anh lạnh lùng nói. Cơ mặt Sơn Hương sượng trân. Mất mấy phút sau, cô ta mới có thể lấy lại được vẻ tự nhiên bình tĩnh của mình. Liếc mắt, nhìn trên tay anh còn hai chai nước đựng trong túi nilon, trong lòng thầm nghĩ anh mua dư một chai, chắc chắn là cho mình, bèn lựa lời dò hỏi:"Tống Miên, anh mua nhiều nước như vậy, có thể cho em một chai không? Thời tiết này nóng như quá, cổ họng cũng khô khan, đau c.h.ế. t đi được.

"Trước sự nũng nịu này, Tống Miên chỉ cho cô ta một vẻ mặt thờ ơ vô cảm, lạnh lùng không thể nào lạnh lùng hơn, đáp:"Tôi mua dư cũng không cho cô." Anh còn tốt bụng chỉ đường:

"Đó, đi hướng bên đó có máy bán nước tự động. Lại đó mà mua." 

"Nhưng trời nóng quá, nếu đi mua..." 

"Tay chân cô để trưng bày à?

"Anh hỏi một câu nhẹ tênh. Sơn Chi ngẩn người ra, cô phải công nhận, trước đây Tống Miên là người đàn ông vô cùng lễ độ, đối với cô chưa từng nói ra những lời này, hôm nay, anh khiến cô có cái nhìn khác... đó chính là thật đẹp trai! Lần này, Sơn Hương thật sự bị nói cho nghẹn họng. Đứng chốc lát, cảm thấy sự tồn tại của mình bằng không, cô ta chỉ đành mượn cớ có việc mà đi gấp, trước khi đi còn không quên trao cho Anh ánh mắt lưu luyến."Mệt không?

Chúng ta vào quán nước ngồi một lát đi.

"Tống Miên cau mày, lau mồ hôi trên trán Sơn Chi. Cô mỉm cười, lắc đầu. Điện thoại trong túi xách run lên, cô vội vàng bắt máy, vừa ấn nút nghe đầu bên kia đã xả tràng tới tấp:"Cô không muốn làm việc này nữa có phải không?

Chê công việc phát tờ rơi tiền ít ỏi phải không!

"Sơn Chi rụt vai, nhăn mặt, để điện thoại ra xa, đợi bên kia xả xong mới dám để gần tai, giọng điệu áy náy:"Ông chủ, thật ngại quá, hôm nay tôi có việc không tới được."

"Bộ cô câm à, không biết thông báo sớm để tôi sắp xếp cho người khác. Thật tình, cho rằng chỉ có mình làm việc hay sao." 

"Xin lỗi ông xin lỗi ông, là lỗi của tôi.

"Sơn Chi ráng chịu mấy lời càm ràm cuối cùng của ông chủ rồi cúp máy."Chi, hay em nghỉ việc ở đó đi, về đây anh nuôi em.

"Tống Miên nói, trên mặt còn mang nét vô cùng nghiêm túc. Sơn Chi xua tay:"Không phải như anh nghĩ đâu, thường ngày ông chủ tốt tính lắm, do hôm nay em không thông báo trước, khiến công việc bị trì hoãn, ông ấy mới nổi giận như vậy.

"Cô cho rằng anh đang hiểu lầm ông chủ bắt nạt nhân viên mới vội vàng giải thích."Anh không quan tâm việc đó, anh chỉ muốn em ở nhà sài tiền của anh thôi.Hả?

"Cô ngây ngốc mấy giây, sau đó sắc mắt liền đỏ bừng, cúi mặt xuống, mím môi xấu hổ. Tống Miên nhìn vành tai thẹn thùng của cô, cười tủm tỉm, khom lưng, cố gắng đưa mắt nhìn vào gương mặt cô mặc cho cô né tránh, giở giọng trêu chọc:"Em lại phát sốt nữa đó hả, anh mang em đi khám bệnh nhé, khám bệnh nhé." 

"Ây da không cần, anh đừng trêu người ta nữa mà.

"Anh đưa mặt tới, cô đẩy nhẹ ra, lảng tránh ánh mắt của anh. Hai người đùa giỡn một lát rồi ra về. Trước khi để Sơn Chi xuống xe, Tống Miên ngồi ở ghế lái, hỏi:"Tối anh đến đón em đi làm được không?" 

"Dạ vâng." cô tháo dây an toàn, cầm túi xách lên, tay chạm vào khoá cửa, nghiêng mặt nói: "Về tới nhà, anh nhớ nhắn cho em biết đó nha." 

"Ừm

"Sơn Chi nâng tay mở chốt, bỗng dưng Tống Miên kêu lên:"Chi!" 

"Dạ?

"cô vừa quay mặt sang, một nụ hôn ấm áp bất ngờ rơi trên cánh môi anh đào. Sơn Chi mở to mắt kinh ngạc."Ngoan... nhắm mắt lại..." giọng Tống Miên khàn đặc dục vọng, cứ như thuốc phiện mà ùa vào tai dụ dỗ. 

Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh ôm lấy cổ và gáy cô, mạnh mẽ áp chế. 

Từ từ đôi mắt cô nhắm lại, cảm nhận tất cả sự dịu dàng của anh trong giờ khắc này. 

Cô còn cho rằng mình đang mơ một giấc mơ thật dài. 

Trong không khí mát lạnh của điều hoà, anh cúi đầu trằn trọc hôn cô, đôi môi mềm mại, hơi thở dồn dập, chiếc lưỡi thon dài khuấy đảo trong khoang miệng, đem tất cả mật ngọt nuốt chửng lấy. Hóa ra, mùi hương tỏa ra từ khuôn mặt tuấn tú kia lại dễ chịu đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!