Chương 48: (Vô Đề)

"Cũng đúng, một quân nhân xuất sắc như cậu mà đến một đất nước chiến tranh loạn lạc như này, người ta không nghi ngờ cậu là lính đánh thuê mới là lạ... Thôi tạm biệt, tôi phải đi rà soát khu vực rồi." 

"Song, anh em chờ cậu.

"Clinton hối hả cúp máy. Tiếng kêu *tít tít tít* vang lên không ngừng trong mấy giây rồi tắt ngúm. Tống Miên bực dọc vứt điện thoại lên chiếc ghế phụ, gục mặt trên vô lăng. Anh nhắm mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh hoài niệm. Tống Miên lặng lẽ niệm thầm một cái tên:"Alan...

"Tôi sẽ trả thù cho cậu. Nhất quyết phải trả thù cho bằng được. ** Sơn Chi rửa mặt xong, ngã lưng trên chiếc giường bé nhỏ của mình, cô nghiêng người nằm trong chăn như một cái kén, ôm điện thoại chờ tin nhắn trong trạng thái phấn kích. Chốc lát sau, điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Tống Miên gửi tin đến:"Anh về đến nhà rồi, em nhớ ngủ sớm đó.

"Tim Sơn Chi đập thình thịch, lập tức soạn tin gửi lại:"Anh cũng nhanh chóng ngủ sớm nha, anh ngủ ngon ạ." 

"Em ngủ ngon nha bé." 

Trên tóc Tống Miên nhỏ giọt nước, tùy tiện dùng khăn xoa xoa mái tóc ướt của mình, nhoẻo miệng cười. 

Sơn Chi nhìn chằm chằm màn hình giây lát rồi cười tủm tỉm. 

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi trên gương mặt tuấn tú của chàng trai, khiến cho mọi góc cạnh sắc sảo trở nên dịu dàng một cách mơ hồ. 

Người nọ đột nhiên xoay đầu qua, ánh mắt hơi loé lên kinh ngạc, nhìn vào người con gái xốc xếch đứng ở cửa.

Đôi mắt Sơn Chi vẫn chưa chịu mở ra, mơ hồ còn đang ngáy ngủ, cô đứng ngây ngốc ở cửa, ngửa chiếc cổ thon dài, bộ dạng lười biếng lầm bầm hỏi: "Ai vậy, mới sáng sớm đã gõ cửa nhà người ta, không có lịch sự gì hết trơn."  

Hôm qua vì vui quá mà chẳng thể chợp mắt, đến rạng sáng Sơn Chi mới rơi vào giấc nồng, vậy mà lại bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức. 

Rất bực luôn đó nha! 

Cô chưa bừng tỉnh, vẫn trong cơn mộng đẹp, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống hệt như mây mù, áo ngủ hoạt hình màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế.

Chính Sơn Chi cũng không biết dáng vẻ cùng giọng điệu của mình có bao nhiêu động lòng người. 

Mềm mại, đáng yêu lại có chút quyến rũ, những điều này cùng tồn tại, là trí mạng nhất.

Trái tim Tống Miên run lên, nhìn chằm chằm đến thần hồn điên đảo. Tiếng leng keng của quán hủ tiếu đầu đường kêu lên khiến anh tỉnh khỏi cơn say, hơi lúng túng giật mình cho tay vào túi áo khoác, nở nụ cười che giấu sự rung động bất chợt thoáng qua ban nãy, anh đi đến trước mặt Sơn Chi.

Mang theo hương sắc tươi đẹp của ngày mới, trả lời: 

"Vậy người bất lịch sự này dẫn em đi ăn sáng để chuộc tội nhé?

"Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Sơn Chi bừng tỉnh, hai mắt trừng to nhìn người trước mặt, mười giây sau lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ hỏi:"Sao anh lại đến đây giờ này?

"Trong câu nói còn xen lẫn thanh âm nũng nịu. Cô vô cùng lúng túng đứng nép vào cửa, không dám ngửa mặt nhìn anh."Thay đồ nhanh lên đi bé, anh đưa em đi ăn sáng.

"Tống Miên xoa xoa đỉnh đầu nhỏ, cười khẽ. Bộ dạng mơ màng của bé con này đáng yêu muốn chết. Cô hối hả nói:"Anh... Anh đợi em một lát, em sẽ ra nhanh thôi." 

Rồi mạnh mẽ đóng sầm cửa, nhốt Tống Miên bên ngoài, Sơn Chi vừa quay lưng đã ôm mặt gào thét trong lòng: 

A a a anh ấy đã thấy bộ dạng xấu xí này của mình rồi, ông trời ơi, sao con sống nỗi đây! 

Nửa tiếng sau. 

Tống Miên mang Sơn Chi đến một nhà hàng kiểu Pháp, mọi thiết kế đều gợi lên sự ấm áp không kém phần sang trọng. 

Đôi chân dài miên man của Tống Miên đi nhanh đến kéo ghế, cô mỉm cười nhìn anh rồi ngồi vào. Phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn cho hai người và rồi chỉnh tề đứng bên cạnh chờ đợi. 

Tống Miên nhận lấy thực đơn, không xem vội mà đưa sang cho Sơn Chi. 

Cô chưa bao giờ đến nơi sang trọng này, cũng chưa từng thử qua mấy món đắt đỏ, nhìn những thứ sặc sỡ trong thực đơn khiến cô vừa băn khoăn vừa dè dặt.

Tầm nhìn của Sơn Chi cứ lia tới giá cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!