Chương 47: (Vô Đề)

Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào tai Sơn Chi khiến nó phải nóng lên, cô cứng người dịch ra mấy bước, miệng lắp bắp nói: "Không, không cần mua đâu, cái này được ăn miễn phí mà.

"Tống Miên nhìn cái bảng, rồi lại nhìn cô:"Em bị ngốc hả, quầy này là bán đem đi mà?

"Ba vạch đen trên trán Sơn Chi xuất hiện khi cô quay người lại và đọc được dòng chữ. *Bánh bán mang đi* Khoé môi Sơn Chi giật giật mấy cái. Cô đúng là đồ ngớ ngẩn mà!"Bé con, em đi lộn bên rồi, muốn ăn thì đi qua bên gian kia kìa.

"Cô trố mắt, lắp bắp phản bác:"Ai, ai là bé con chứ, em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi mà thôi.

"Tống Miên cười cười, trong đôi mắt hiện lên sự cưng chiều:"Dù chỉ là một tuổi thì cũng đã nói lên việc tôi lớn hơn em rồi, kêu em thế nào là quyền của tôi.

"Da mặt Sơn Chi vốn mỏng manh, bị trêu chọc như thế mặt đỏ như m.ô.n. g khỉ, quýnh quáng lon ton chạy đi. Người phía sau không buông tha mà còn hô:"Này, em không ăn bánh nữa à?

"Ăn cái đầu anh! Nhân viên phục vụ bỗng dưng đi đến bàn ăn của bọn cô, kính cẩn nói:"Thưa quý khách, thời gian chín mươi phút đã kết thúc, quý khách muốn mua thêm suất ăn không ạ?

"Cố Y Y còn đang nhai đồ ăn, nghe vậy liền trợn trắng cả mắt, đôi đũa tring tay bắt đầu linh hoạt hơn:"Trời ạ, mới đó mà hết thời gian rồi đó hả, mình còn chưa thử mấy món khác.

"Vị Tư bày vẻ mặt ghét bỏ, nói:"Lần sau mình mời cậu tiếp, có khách ở đây mà cậu ăn như vậy, mất mặt quá.

"Cô nàng lo nói mà quên nhìn Sơn Chi, vào thời điểm nhân viên thông báo, cô cũng giống như Cố Y Y, cắm mặt vào đồ ăn, tay linh hoạt ăn nhanh những món ăn còn dư, cô nghe nói nếu bỏ đồ ăn sẽ phải tính tiền phụ thu."Nhưng bụng mình vẫn còn chưa no, nãy giờ mình toàn nói chuyện ý, chưa ăn được gì nhiều.

"Cố Y Y đáng thương nhìn Vị Tư. Khoé mắt Tống Miên lén lút nhìn sang bên cạnh. Cố Y Y nhìn nhân viên, khẽ nói:"Em mua thêm suất ạ." rồi cười với Vị Tư: "Mình khao cậu." 

"Tống Miên, ăn xong chưa? Chúng ta còn về đơn vị nữa.

"Bởi vì có việc gấp nên anh cũng không nán lại lâu, tạm biệt ba người họ rồi cùng Vương Đình rời khỏi nhà hàng, nhà họ Sơn cũng rời khỏi đó cùng lúc. Ba cô nàng ăn uống no say cuối cùng cũng đứng dậy ra về, đứng ở quầy thu ngân tính tiền, tiếp tân cười xinh đẹp nói:"Thưa quý khách, đã có người thanh toán rồi ạ.

"Cả ba trố mắt, nhìn nhau. Cậu trả hả? Không có, tớ ngồi ăn từ đầu đến cuối mà. Vị Tư hỏi:"Xin hỏi là ai thanh toán hộ chúng tôi vậy?" 

"Là một người đàn ông mặc sơ mi đen, vừa đi cách đây không lâu. À đúng rồi, anh ấy còn nhờ tôi đưa cái này cho ba người.

"Tiếp đến, nữ tiếp tân mang ra ba cái hộp lớn. Cố Y Y nhìn vào liền hô:"Bánh kem, trời ạ, bánh này đắt lắm ý." 

"Chắc là anh Tống thanh toán hộ chúng ta rồi. Thiệt là ga lăng quá đi.

"Vị Tư trầm tư cảm thán. Sơn Chi trằn trọc nhìn chiếc hộp trên tay, cô còn nhớ chiếc bánh màu vàng này là chiếc cô đứng ngẩn ngơ nhìn ở quầy bánh. Ra khỏi nhà hàng cao chọc trời, Vị Tư và Cố Y Y đành phải tạm biệt Sơn Chi."Về cẩn thận nha Chi." 

"Ừm, hai cậu cũng vậy đó.

"Mỗi người lên một chiếc taxi rời đi, Sơn Chi không định đi taxi mà đi xe buýt cho đỡ ví tiền. Do đó, cô đi bộ đến trạm dừng xe để đợi. Dù trời chưa hẳn đã khuya nhưng trạm xe buýt vẫn không thấy bóng dáng ai ngoại trừ cô, có lẽ không ai phải đợi chờ một chuyến xe buýt như cô. *Ting ting ting* Tiếng còi inh ỏi vang lên mấy lần, Sơn Chi hơi giật mình, theo bản năng bịt chặt đôi tai sau đó mới ngoáy đầu nhìn lại. Gương mặt người nọ in sâu vào tầm nhìn, khiến cho mắt cô tê dại. Tống Miên tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống với gương mặt hào hứng."Bé con, đêm khuya đừng có chạy loạn, lỡ kẻ xấu bắt là bán đi đó nha.

"Sơn Chi cắn môi dưới, mở to đôi mắt mâu thuẫn trừng anh:"Kẻ xấu bắt anh đi thì có.

"Đáp lại cô là một tràng tiếng cười thật to."Ôi trời em trừng mắt với tôi á, đồ hung dữ này.

"Lúc này cô mới nhận rõ, người nọ là một quân nhân, kẻ xấu nào cả gan bắt cóc đúng là gan to bằng trời."Lên xe, tôi chở em về." 

"Không cần đâu, em đi xe buýt về được rồi." 

"Tôi nói thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng có cãi bướng." 

"Nhưng mà nhưng mà... xe...

"sắp tới rồi. Ba chữ sau cùng còn chưa thốt ra hoàn chỉnh đã bị Tống Miên bất chấp lôi kéo vào trong xe."Em thắt dây an toàn vào." Tống Miên nhắc nhở. 

"Ồ ồ." cô máy móc nghe theo, nhưng ngật nỗi là cứ cắm dây vào mãi mà chẳng được, cuối cùng vẫn phải để Tống Miên nhoài người sang. 

"Em căng thẳng gì chứ, tôi đâu có bắt em đi bán đâu." 

Anh cười khổ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!