Sơn Chi mủi lòng, chớp chớp đôi mắt trong suốt như pha lê, dặn lòng bỏ qua những chuyện xưa cũ, phải cố gắng sống cuộc sống hiện tại.
Cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
Ở tim vẫn còn đau lắm, cô để tâm.
Đau khổ vẫn một mình chịu đựng.
Bản thân Sơn Chi biết cuộc sống ngày một ngày hai của mình có bao nhiêu vất vả, nhưng thực sự cô không muốn để ai trong gia đình mình phải trông thấy dáng vẻ này, không muốn họ rủ lòng thương xót, cô không cần ai ban phát thương hại, cô cũng không muốn đón nhận bất cứ ánh mắt xem thường nào, càng không muốn ai trông thấy dáng vẻ vất vả gian nan này, cô không chịu nổi những ánh mắt phán xét ấy.
Đặc biệt là người chị gái luôn tìm mọi cách hạ thấp và đè bẹp mình.
Cười nhạo bản thân là kẻ ngu ngốc bất tài, chẳng có gì hơn người nhưng lúc nào cũng phải dặn lòng cố gắng. Kết quả là, mọi sự cố gắng nổ lực tất cả trở về con số không.
Ai cũng có mục tiêu riêng để nổ lực.
Còn Sơn Chi chỉ có Tống Miên làm động lực.
Trời tờ mờ sáng.
Cửa trọ Sơn Chi khẽ mở, trên người mặc chiếc áo khoác màu hồng, ló đầu nhỏ ra, cô lật đật dắt chiếc xe đạp cũ ra, khoá cửa trọ cẩn thận rồi mới đạp xe rời đi.
Đây là chiếc xe mà bà chủ nhà cho cô mượn đi làm, vì thấy cô đi phát báo buổi sáng mà đi bộ thì mất thời giờ nên rủ lòng lấy xe đạp cũ của con trai học cấp ba cho cô mượn.
Trên con đường lành lạnh, cành cây cánh hoa còn đọng lại những giọt sương sớm, tiếng chim hót lanh lảnh vui tai.
Bởi vì còn sớm nên rất ít xe qua lại, cô chạy ngang qua một công viên, các cô dì ông bà lớn tuổi đang tập thể dục, tiếng nói tươi cười làm ngày mới thêm an lành, qua những con ngõ qua những hàng quán lề đường những người đang dần bận rộn cho ngày mới, không khí thật ấm êm biết bao, tâm trạng của Sơn Chi cũng vì thế đặc biệt phấn khởi.
Nhìn cảnh tượng thường ngày này, cô chợt nhớ đến một nước A bị tàn phá, cảnh tượng dường như xảy ra bình thường này lại là một hiện tượng hiếm hoi trên đất nước nhỏ bé ấy.
Cô hà hơi, rũ mắt, hai chân dùng sức, tập trung đạp nhanh về phía trước.
Cô cũng phải nổ lực, nổ lực thật nhiều, vì một ngày nào đó cô sẽ quay trở về đất nước nhỏ bé ấy, chữa lành những tâm hồn đang vụn vỡ trên một đất nước khổ đau bao quanh.
Vẹo một khúc cua phía trước, giao xong tờ báo cuối cùng này là cô được nhận tiền thưởng cuối tháng rồi. Sơn Chi nhiệt tình đạp nhanh chân, gia tăng tốc độ.
Nhấn chuông, bên trong có người vội vàng chạy ra.
"Xin chào, đây là báo buổi sáng..."
"Cô Sơn Chi?
"người nọ to mắt nhìn cô, vẻ mặt ngỡ ngàng. Sơn Chi nuốt một ngụm khí, số cô nhọ thật. Liền vội vàng đặt báo mới vào tay người nọ:"Nhận nhầm người rồi.
"cô bẻ cổ xe, chuẩn bị rời khỏi, bánh xe lại không thể lăn bánh, Sơn Chi quay đầu, nhìn người đang nắm chặt yên xe của mình. Cô quay đầu hỏi:"Dì làm cái gì vậy?
"Người nọ hơi vội vàng:"Ai tôi cũng không rõ, nhưng cô hai nhà họ Sơn được tôi chăm từ hồi bé tý thì tôi rõ hơn bất cứ ai.
"Sơn Chi thật hết cách, còn chưa thở dài được bao lâu, người phía sau hét lớn lên:"Cụ ơi, cô hai trở về thăm cụ này.
"Quả nhiên, cánh cửa bên trong mở toang ra, kiềm theo tiếng cười khoái chí vui vẻ. Bà cụ Sơn đươc một cô giúp việc đỡ ra ngoài, không giấu nổi niềm vui, vừa đi tới đã nói không ngừng:"Ai yo ai yo, cục cưng của bà nội về thăm bà đấy à.
Ôi chao ôi, cục cưng của bà gầy đi rồi."
"Đi vào nhà, ăn một bữa với bà nghe con."
"Ôi trời, cục cưng ốm quá, mặt không còn tẹo thịt nào.
"bà cưng chiều nhéo mũi Sơn Chi. Sơn Chi nghẹn ngào kêu một tiếng."Bà nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!