Chương 43: (Vô Đề)

Hắn nửa tin nửa ngờ, đôi mắt hung dữ nhìn tầm mắt không có tiêu điểm của Tống Miên, hắn có vẻ chần chờ. 

"Mày, tự đi qua đây." 

"Không được, Tống Miên, đứng yên đó, anh không được qua..." cô kích động vùng vẫy, lại bị gã thô bạo ghìm sâu con d.a. o vào, thất thanh kêu đau một tiếng rồi cắn môi chịu đựng. 

"Mày an phận một chút, nếu không tao tiễn nó đi trước mày một đoạn.

"Cô chẳng hiểu gì cả, đôi mắt mờ mịt. Đến khi hắn dùng bắp tay kẹp chặt cổ cô, đổi tay cầm dao, tay còn lại lấy một khẩu s.ú.n. g ra nhắm về hướng Tống Miên đang lần mò đi tới, đồng thời dùng tay kẹp cổ đưa lưỡi d.a. o về phía Sơn Chi. Bấy giờ, Sơn Chi đã hiểu toàn bộ kế hoạch của hắn. Trên đường, Tống Miên dựa vào thính giác, chân rà soát từ từ đi đến. Anh nghe tiếng mọi người thất kinh hét lớn, lại chẳng biết sự việc gì đang xảy ra. Khi bên tai nghe giọng nói thô lỗ của hắn:"Dừng lại!

"Anh mới đứng yên, tiếng mở chốt vô cùng rõ ràng. Âm thanh này đối với một người chiến sĩ mà nói là quen thuộc hơn cả hơi người. Trong đầu Tống Miên loé lên. Hắn có súng!"Tôi đã đến rồi, mau thả cô ấy ra.Hắn cười man rợ:Quay người lại, tao không thả đứa nào hết, mà bắt cả hai làm con tin." 

"Mày!" Một người mặc đồng phục cảnh sát giận dữ hét:

"Cái cậu này, không thấy tình hình nguy cấp hay sao mà còn làm hắn có cơ hội bỏ trốn. Cậu!" 

Lời nói này là hướng tới Tống Miên mà quát. 

Vương Đình không nói gì, hoàn toàn tin tưởng vào quyết định và hành động của Tống Miên.

Tống Miên quay người, giơ hai tay lên, phía sau gáy chợt lạnh buốt, là nòng súng. 

Ai nấy đều đang trách Tống Miên, chỉ có Sơn Chi lẳng lặng rơi nước mắt. 

Chuyện gì của cô cũng đều liên lụy đến Tống Miên. 

Anh không thích cô, đều có lý do cả. 

"Bỏ s.ú.n. g xuống, nếu không tao sẽ xử thằng này trước, bây giờ tao có tới hai con tin!

"Gã đắc ý, ngông nghênh ra lệnh cho phía cảnh sát. Phía cảnh sát đành nhân nhượng một bước, mặt đỏ phừng phừng thu s.ú.n. g lại. Nhìn con đường thoát thân phơi phới trước mắt, hắn vui mừng trong lòng nhưng đi được mấy bước thì con tin trước nòng s.ú.n. g lại không an phận."Mày đi đâu vậy hả?

Còn đi lung tung, tao b.ắ. n nát sọ mày!

"Hắn dùng s.ú.n. g ghìm vào đầu Tống Miên như một phương thức dẫn đường nhưng Tống Miên lại không phối hộp, hết ngả sang trái lại ngả sang phải, làm cho hắn loạng choạng nghiêng ngả đầu s.ú.n. g tứ tung."Ngại quá, mắt tôi không thấy được.

"Giọng điệu của anh chân thành mà vô tội. Đi được năm bước nữa, hắn ta bị chọc đến phát điên, hôm nay đã hai lần bị phát điên, một là con nhỏ trời đánh này, hai là thằng thánh đ.â. m này, hai đứa quả là trời sinh một cặp!"Thêm một lần nữa, tao sẽ lấy một cái tay của mày!" hắn nghiến răng đe doạ. 

Sơn Chi run rẩy, thực sự sợ hắn sẽ b.ắ. n Tống Miên. 

Đầu s.ú.n. g không xác định được phương hướng nữa, cứ chỉa vào đầu Tống Miên không lệch bên trái cũng lệch bên phải, lần này còn rối hơn lần trước. Một bên kẹp cổ Sơn Chi đến mặt đỏ phừng phừng, một bên dang tay dài ra để chỉa s.ú.n. g vào đầu Tống Miên để khống chế.

Lúc thì Tống Miên đi nhanh về phía trước khiến hắn không theo kịp, phải nhoài người lên chạy theo, nhưng một bên kéo tay thì bên Sơn Chi sẽ bị kẹp đến khó thở, cô cào tay hắn, mặt đỏ phừng thiếu oxi, giọng điệu yếu ớt ngắt quãng: "Anh... kẹp... c.h.ế. t tôi... rồi." 

Hắn quýnh quáng, hết buông lõng tay bên Sơn Chi thì bên phía Tống Miên đi nhanh, hắn phải dí tay theo sát, cô vừa thở được một giây lại bị kẹp lại, gã lúc nhìn Sơn Chi lại nhìn Tống Miên vô cùng rối loạn. 

Hắn nghiến răng, mặt hung tợn, ngón tay trỏ thẳng thừng bóp. 

Ngay lúc đó, Tống Miên đã dự đoán được hành động của hắn nên vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng hành động, theo phán đoán mà động thủ. 

*Đoàng* 

Viên s.ú.n. g đi lệch, xuyên vào thân cây bên đường, đám đông hét toáng lên, cảnh sát cũng toát mồ hôi hột. 

Sơn Chi dựng cả tóc gáy. 

Anh nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay hắn bẻ ra sau, nhanh như chớp lần theo cánh tay còn lại bẻ ngược về sau. Sức của hắn làm sao bì được một người thuộc bộ đội đặc chủng nên cứ nằm dưới đất nhe răng chửi bới. 

Sơn Chi ngã lăn đùng ra đường, ôm n.g.ự. c ho khan mấy cái, lực lượng cảnh sát nhanh chóng bao vây tên kia, Vương Đình kéo Sơn Chi đứng lên, một y tá nhanh chóng xem xét vết thương cho Sơn Chi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!