Tiếng kêu *bít bít bít* không ngừng phá vỡ không gian yên tĩnh.
Trong căn phòng cũ kỹ, một vài chỗ còn đổ nát, cửa sổ xiêu vẹo gãy đi một bên cánh, gió thổi vào, lạnh cả tâm can.
Đầu đau như búa bổ, người trên giường giật giật chân mày.
Sơn Chi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mi mắt nặng trĩu, đầu đau muốn nổ tung, quanh chóp mũi toàn là mùi của bệnh viện, mùi cồn rất nồng nặc.
Cả người nhức nhối như có chiếc xe cán qua, Sơn Chi nâng tay xoa xoa mi tâm, đầu óc chao đảo, cô nhắm mắt day day hai bên quyệt, bỗng dưng mở toang ra, hình ảnh kinh khủng từ từ ùa về, làm cho cô phải giật mình người bật dậy.
"Tống Miên!"
Cánh môi cô run run, đôi mắt thản hốt.
"Tống... Tống Miên, anh đâu rồi, anh đâu rồi.
"Cô vội vàng xốc chăn đi xuống, vừa chạy ra tới cửa đã bị Tần Bối Bối kéo vào. Cô cự tuyệt dự dội, không muốn đi vào, cô muốn đi tìm Tống Miên. Phải tốn rất nhiều sức Tần Bối Bối mới có thể kéo cô gái không bình tĩnh đi về giường. Thở dài một hơi, Tần Bối Bối nhớ lại hình ảnh mà mình chứng kiến khi hai người bọn họ được đưa về, đáy lòng đều xót xa đau đớn. Cô nói:"Sơn Chi, Đồng chí Song đã không còn ở đây nữa."
Một câu nói, đủ sức để khiến cô gái kia phải dừng hành động không bình tĩnh của mình.
"Không còn?" Cô ngớ ngẩn, máy móc hỏi, vành mắt bắt đầu đỏ lên, giọng nói mang theo run sợ: "Sao... sao không còn ở đây, anh ấy lại đi làm nhiệm vụ nơi khác nữa sao ạ?"
"Không."
Tần Bối Bối kéo cô ngồi xuống giường, gương mặt hiện lên vẻ đượm buồn mất mát, nghiêm túc nói: "Đồng chí Song đã dùng tín mạng của mình để bảo vệ em.
"Hai mắt Sơn Chi mở to, cô không thể tiêu hoá được từng chữ này, lát sau mới khó nhọc cất lời."Như thế này là thế nào, dùng tín mạng để bảo vệ em là sao, Tống Miên đâu, anh ấy ở đâu, em muốn gặp anh ấy.
"Sơn Chi hoảng hốt, tay chân hơ loạng xạ, bước chân xuống muốn rời đi. Tần Bối Bối kéo tay, ngăn cản:"Em bình tĩnh lại, nghe chị nói xong đã.
"Nhưng giờ khắc này, cô gái kia làm sao có thể giữ được bình tĩnh, Tần Bối Bối phải gấp gáp trình bày nhanh."Lúc đưa hai người về, trên người đồng chí Song chỉ toàn là máu, còn em thì đã ngất đi rồi, vết thương của em không có gì đáng ngại.
Chỉ là vết thương của chiến sĩ Song kia rất lo ngại, máy móc ở đây không đủ tiên tiến hiện đại để hỗ trợ cứu chữa, nước A còn lạc hậu không cung cấp đủ thiết bị cho những ca nguy kịch cho nên cậu ấy được đưa về nước B chữa trị trong tình trạng tín mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Bọn chị chỉ có thể dùng hết sức cứu chữa tạm thời cho cậu ấy trở về nước thôi.Sơn Chi, sẽ không sao đâu, đồng chí Song là người tốt, Chúa nhất định sẽ phù hộ cho cậu ấy mà.
"Dứt lời, tiếng khóc đau đớn của Sơn Chi cất lên, muốn bao nhiêu đau thương liền có bấy nhiêu. Tần Bối Bối thực không dám nghĩ đến cảnh tượng tang thương đó. Nghe Silas kể lại, nguyên văn là:"Lúc cơn địa chấn hoàn toàn kết thúc, các quân sĩ dốc sức tìm kiếm từ tín hiệu được phát ra từ viên s.ú.n. g mà Song bắn. Đất cát của con đồi đổ dồn xuống, từ đó mà tấm lưng của Song trằn trọc hiện ra. Chúng tôi tức tốc chạy đến, ai nấy đều bất động không tin vào mắt mình khi thấy cảnh đó.
Các chiến sĩ chúng tôi đã chứng kiến cả người đồng chí Song đầy m.á. u đỏ, thịt trên lưng gần như bị dập nát, m.á. u tươi nhuốm cả gương mặt, không thể nhìn rõ được gì trên khuôn mặt đó nữa, thân dưới vẫn còn bị đất chôn vùi, đồng chí Song còn đang chống đỡ giữa sau lưng và chiếc bàn gỗ xiêu vẹo.
Đầu gục nghiêng qua nằm trên mặt đất bụi bẩn, dù vậy đồng chí ấy vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế đó, đem Sun Sun vẹn toàn từ tay tử thần trở về."
Nhưng.
Đổi lại chính Tống Miên là người đã lọt vào tay thần chết.
Chứng kiến cảnh kinh hồn bạt vía đó, mọi chiến sĩ chỉ đành nhắm mắt kiềm nén sự đau thương đang dâng lên, bàn tay Clinton run rẩy đưa đến trước mũi Tống Miên để xác nhận, một tia hy vọng khẽ le lói trong đôi mắt Clinton, tuy hơi thở mỏng manh yếu ớt nhưng vẫn có hy vọng.
Sau đó ra hiệu cho chiến hữu mang Tống Miên lên, bọn họ không thể trực tiếp lôi lên mà dùng tay không bới đất, bây giờ họ còn không dám đụng mạnh vào người anh, bởi vì một lần chuyển động là kéo theo những mớ thịt trên lưng anh rơi xuống.
Lúc đặt Tống Miên nằm sấp lên cán, đôi mắt ấy nhắm nghiền, miệng khẽ rên rĩ lên từng chữ thật đau đớn nhọc nhằn: "... Sơ.. n Chi...
"Vành mắt Chad nhức nhối, hạ người, thì thầm vào tai Tống Miên:"Song, cậu bảo vệ cô ấy rất tốt, cô ấy đã an toàn rồi. Đi, chúng tôi đưa cậu về nhà."
Sau đó, Chad chứng kiến khoé môi người nọ cong lên, tuy nhẹ nhàng mà đầy mãn nguyện.
Tần Bối Bối kể lại cho Sơn Chi nghe, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
Sơn Chi lặng người, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào không trung, khi tin tức về Tống Miên như lưỡi d.a. o sắc bén đ.â. m thẳng vào tim cô. Cô không thể tin vào tai mình, đầu óc trống rỗng, tất cả âm thanh xung quanh dường như bị hút vào một khoảng không tĩnh mịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!