Chương 34: (Vô Đề)

Trước mắt là căn cứ của địch, khói đạn mù mịt cả đất trời, hai bên vẫn còn đang kịch liệt giao đấu. Anh nghe những tiếng chửi thề dữ dội giữa rừng thiêng nước độc, còn có những tiếng cười man rợ khi chúng hạ gục b.ắ. n trúng quân sĩ bên kia đồi.

Bọn chúng tập trung vào hướng Đông phản kích ồ ạt như mưa, vậy thì anh sẽ phục kích ở hướng ngược lại. 

Trườn lên từng đoạn nhấp nhô gồ ghề, tay chân không vướng bận, thành công đến điểm sau lưng căn cứ. 

Kế hoạch bọn chúng cũng khá tỉ mỉ khi cho hai tên khác đứng canh cửa sau. 

Bọn chúng không có ngu ngốc.

Tống Miên dò xét xung quanh, nhanh nhẹn luồn lách như rắn, anh dựa sát vào bờ tường, chỉ chờ đợi từng tên đi ngang qua liền dùng d.a. o găm hạ gục, hành động quá nhanh quá cẩn trọng không phát ra một tiếng động dư thừa nào, nhanh gọn và dứt khoát. 

Anh vác từng tên đem đi giấu dưới lớp cỏ cây rừng rậm.

Mấy chốc cửa sau đã không còn người canh gác. Cửa trước đầy tiếng b.o. m đạn, cửa sau lại yên ắng lạ thường.

Tống Miên khụy gối, đem quả b.o. m hẹn giờ giấu vào một chỗ có phạm vi công phá lớn, có thể hủy diệt cả ổ sâu bọ bọn chúng. 

Thời gian gấp gáp, anh nhanh tay đặt vào vị trí.

Mồ hôi thấm ướt cả chiếc mặt nạ đen.

Sau khi đặt xong, anh nhấn một cái, bộ máy hẹn giờ bắt đầu kích hoạt. 

Hai phút hai mươi giây là con số để anh bảo toàn tính mạng. 

Nhanh chóng rời khỏi. Vừa chạy vừa rút ra một cây nho nhỏ, đây là pháo cứu trợ khẩn cấp. 

Cũng là tín hiệu riêng biệt của Burnice khi ngầm báo tin từ xa.

*Phốc* tiếng vang truyền thẳng lên bầu trời. 

Chẳng may là khi tới chỗ bọn nhỏ bị bắt, Tống Miên gặp phải hai ba tên ngoại quốc. 

Nhìn quần áo bọn chúng mặc khác với bọn khủng bố, anh liền biết là bọn phản quốc.

Bọn phản quốc không có thế lực hùng mạnh như bọn khủng bố, bọn chúng giống như một chú chó quy phục lũ khủng bố khốn nạn. Làm theo sự chỉ huy bất nhân, tàn sát, g.i.ế. c người, cướp bóc, chuyện gì cũng có thể làm ra. Dường như trái tim bọn chúng đã không còn là máu, mà là của ác quỷ.

Thời gian gấp rút, thế mà Tống Miên lại gặp phải tình huống này. Uy lực của quả b.o. m kia chính bản thân anh cũng đã lường trước, nó có thể hủy diệt phân nửa dãy đồi này. Mà căn cứ của bọn chúng nằm ở giữa dãy, chắc chắn sẽ lây lan tới chỗ hiện tại.

Ba tên cao lớn nhìn thấy Tống Miên trong màu áo quân đội, thực sự hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại cười đắc ý khi thấy anh một thân một mình.

Gã da đen huýt vai tên bên cạnh, giọng òm òm nói: "Hey, là lũ chó quân đội kìa.

"Gã bên cạnh cười ngớn, lộ ra hàm răng vàng khè:"Mày vào đây làm gì? Nói mau, nếu không hôm nay tụi này lột da mày!" 

"Lột da thì hời quá, chi bằng chặt đứt tay chân quăng cho chó gặm, tao thích cái đầu của nó, giữ lại đầu nó làm ghế đệm mông." gã đầu trọc cười man rợ, nhìn Tống Miên như con mồi ngon.

Chỉ là...

Tiếng cười của gã đầu trọc vang lên chưa được năm giây đã tắt ngúm, tiếp đến cơ thể to lớn ngã xuống, hai mắt trừng lớn, giữa cổ họng đỏ tươi ghim một cây d.a. o găm, phúng m.á. u tuôn trào. 

Cánh tay Tống Miên hạ xuống, dòng m.á. u đỏ tươi từ lưỡi d.a. o chảy dọc xuống khớp ngón tay dài, đôi mắt sắc lẹm vô tâm nhìn gã đầu trọc.

Đây là cái giá phải trả mà bọn mày nên có. 

Đối với chúng chỉ có tuyệt tình, không thể tha thứ. 

Hai tên còn lại trố mắt nhìn, sau đó phẫn nộ điên cuồng nạp súng. Không thể để cho bọn chúng đạt được mục đích, Tống Miên dùng chân đá văng khẩu s.ú.n. g trong tay của tên da đen gần nhất. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!