Tống Miên đứng sau lưng cô, hai tay buông lỏng hai bên, tấm lưng mệt mỏi dựa vào đèn đường lờ mờ gần đó. Anh đang cười nhưng nụ cười này quá chua xót. Ánh đèn trên đầu chiếu thẳng xuống người anh, bao bọc anh trong một vòng hào quang ấm áp, nụ cười vì thế cũng phá lệ tỏa sáng mang theo chút u buồn.
Sơn Chi nhìn Tống Miên thật lâu, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng ấy, tim bỗng *thịch* một tiếng lạc nhịp.
Tống Miên chạy đến với gương mặt đen xì, quần áo cũng rất bẩn.
Tống Miên chống hông, nói: "Về thôi."
"Nơi này..."
"Chuyện còn lại sẽ do chỉ huy quân chính phủ lo liệu, chúng ta còn phải về căn cứ chuẩn bị cuộc họp tác chiến."
"Vâng.
"Đứng trước xe, Tống Miên nhìn cô chằm chằm, cô cũng gương mắt nhìn. Tống Miên:"Cả người đều bẩn, không ôm em lên xe được rồi.
"Sơn Chi khẽ chu môi, không cần. Nâng cánh tay, bám vào yên xe, cả người như con gấu trúc lơ lửng trên xe. Đôi mắt Tống Miên híp lại một đường, nhanh tay ôm cô đặt lên xe rồi kéo cánh tay cô ra. Trên làn da trắng nõn là một vết bỏng lớn, vừa sưng vừa đỏ. Bắt gặp ánh mắt khủng bố của Tống Miên, Sơn Chi hơi rụt tay lại."Đâu ra?
"Giọng điệu cộc lốc, tâm tình có chút không thoải mái. Sơn Chi cúi đầu, nhỏ giọng đáp:"Cái này là do xông vào cứu người."
"Cứu người? Em xem em là mình đồng da sắt có phải không!
"Anh dành lấy hộp cứu thương, tự mình băng bó. Vừa hành động vừa càm ràm dạy dỗ:"Đã lớn tới chừng này còn không biết kêu người đến phụ, lửa lớn như vậy, em không sợ nó đem em đi nướng hả?
Em là con gái sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy, nói em bao nhiêu làn em cũng không nghe."
"Lúc đó bất lực tòng tâm..."
"Nói em em cãi có phải không? Dạy em điều hay điều nên làm em toàn không nghe, chỉ làm theo ý mình." Tống Miên nhìn vẻ mặt mếu máo sắp khóc của cô liền im bặt, lời đến môi lại không thể hốt ra, không dám lớn tiếng trách móc chỉ có thể nghẹn ở họng mà kiềm nén nói:
"Ngộ nhỡ tường ập xuống, lửa cháy lớn, khui em đen thui, tôi biết tìm xác em ở đâu? Em nói đi! Em xem nhẹ lời nói của tôi có phải không?"
Anh vừa đ.ấ. m vừa xoa, không để Sơn Chi phải buồn.
Sơn Chi lí nha lí nhí: "Không phải.Tống Miên:Không phải không phải, sao còn làm, em làm tôi tức c.h.ế. t mà."
Sơn Chi rũ môi: "Xin lỗi.
"Tống Miên nhìn đầu nhỏ rũ rượi của cô, không đành lòng dạy dỗ nữa, chỉ bất lực thở dài."Mạng của người khác là mạng, mạng của em cũng là mạng. Sơn Chi, những tình huống cấp bách em nên bảo vệ bản thân trước."
"Cậu nói hay dữ ha.
"Cả hai người quay đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Là Alan. Anh ấy kéo tay Tống Miên đi sang một hướng khác, thấp giọng nói:"Kẻ còn lại đã bị bắt rồi."
"Ừm.
"Alan cho anh một ánh mắt miệt thị."Cậu dạy dỗ người ta còn không biết nhìn lại bản thân mình, có ngượng không chứ."
"Tôi thế nào?" Anh nheo mắt, bộ dáng không hiểu gì.
"Bị tường đè, có thoải mái không cưng?Tống Miên:....
"Hừ, anh cứu người đó! Vì dân vì nước có thể hy sinh. Còn cô gái nhỏ... phải sống tốt để cứu sinh mạng khỏi tay thần chết. Sau khi Alan rời đi, Tống Miên cũng quay trở lại. Sắc mặt bình thường, không cau có hay nhiều lời."Chúng ta về thôi.
"Sơn Chi ngồi phía sau anh, ngón tay siết vải áo bên hông Tống Miên, khoé môi gương lên ý cười thật đậm. Thật tốt, lần này Tống Miên không bỏ cô ở lại. Đứng trước cửa lều, Tống Miên như người mẹ già hay càm ràm, liên tục nhắc Sơn Chi phải bôi thuốc, đi tắm cũng phải để ý. Còn sợ cô không nghe lời, kéo Tần Bối Bối lại dặn dò, Tô Tiểu Mai đứng một bên, sắc mặt lạnh như băng, cô ấy lên án:"Anh không thích cậu ấy, sao lại quản nhiều như vậy?"
Sống lưng Tống Miên cứng nhắc, tùy tiện cười qua loa.
Đợi khi ba cô gái vào trong, Tống Miên dường như tháo bỏ mặt nạ của mình. Tấm lưng cao lớn thẳng tấp cong xuống, cả người gần như bị hút cạn sức lực, anh uể oải vươn nhẹ vai một cái nhưng cái điếng đau đớn truyền đến quá dữ dội, Tống Miên cau mày thật chặt, chân cũng đau, lê từng bước cà nhắc, tướng đi quái lạ, từ từ tiến về phía lều của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!