Hình ảnh này làm cô nhớ đến thời còn sinh viên, một trong những người theo đuổi mình, có một anh chàng là thiếu gia, đi học toàn dùng con xe motor màu đỏ, phách lối hiên ngang chắn ở giữa đường. Bởi vì xe qua lớn, đường lại nhỏ, cho nên xe đạp chắn xung quanh.
Mỗi khi gặp phải tình huống này, cậu ta làm như thế nào nhỉ?
Đều sẽ đạp một cước khiến đống xe xung quanh đồng thời ngã rạp, chỉ một cú thôi đã có thể mở đường cho xe chạy. Tính xấu xa vô cùng, thậm chí còn cán nát bánh xe đạp, chỉ bỏ lại tiếng rầm của xe máy và làn khói mịt mù.
Sơn Chi yên lặng, ngó xem hành động của anh.
Quả nhiên, anh lính vừa đẹp người vừa tốt tính này không làm cô thất vọng. Anh kiên nhẫn di chuyển xe, tạo một lối ra vừa đủ rồi từ từ dẫn xe ra.
Sau khi dời hết xe tạo thành một con đường thông thoáng, anh nghĩ nghĩ, rồi mở cốp xe lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng nhạt. Cô nghiêng đầu tò mò hỏi: "Anh lấy đâu ra vậy?"
"Tùy tiện nhặt thôi.
"Anh dửng dưng nói, mang theo dáng vẻ tùy ý. Thật ra là sau khi cô bị thương trên lưng, trong lúc đi ngang qua chợ, chợt nghĩ đến Sơn Chi, anh suy nghĩ một hồi liền mua nó. Anh ngoắc ngoắc ngón trỏ với Sơn Chi, cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đi tới, Tống Miên đưa mũ bảo hiểm cho cô, nói:"Đội lên xem có vừa không?"
Sơn Chi cau mày, phàn nàn: "Anh nhặt mà."
"Nhặt thì cũng phải thử chứ, đôi khi đồ nhặt có bảo hành đổi trả thì sao."
Sơn Chi phì cười, cô chưa từng đội qua thứ này, cô ôm vào lòng nhìn trái nhìn phải, loay hoay một hồi sau đó giơ lên đầu.
Mũ bảo hiểm vừa nặng vừa lớn, y như một cục đá đè nặng lên cổ của cô. Sơn Chi ngốc nghếch cúi đầu, mũ bảo hiểm cũng từ từ trượt xuống phía trước, cô hoảng hốt ôm lại, vẻ mặt đau khổ không thể giữ lại nổi.
Cô cuống quýt không biết phải làm sao.
Cảnh này đập vào mắt Tống Miên, anh cười mấy tiếng rồi lại khẽ thở dài, tức c.h.ế. t mà, là mình đo sai rồi, cũng là tại ông chủ kia hết, anh hỏi nón nào an toàn, ông ấy nói: "Cái nào to nhất, dày nhất là an toàn.
"Giờ thì hay rồi. Vừa mất tiền vừa mất luôn điểm ấn tượng. Một tay cô vịn lấy mũ bảo hiểm, còn một tay thì kéo tay áo Tống Miên. Tống Miên bực tức leo lên xe, ai oán ông chủ bán nón. Tay bị kéo, anh nhìn qua, vừa leo lên moto đã phải leo xuống, đứng trước mặt cúi người cài mũ lại cho cô. Dáng người anh cao ráo, khi làm động tác thế này phải khom người cúi đầu mới được. Cả hai cách quá gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô. Cài mũ xong, mặt không cảm xúc gõ lên mũ bảo hiểm một cái:"Hậu đậu, ngốc nghếch."
Mũ bảo hiểm rất lớn, phải vịn bằng hai tay, đôi mắt sau lớp kính che phủ phía trước tò mò chớp chớp, không đợi cô ngỏ lời, Tống Miên đã xách cô lên, qua một giây đã an vị trên yên xe.
Đôi môi anh đào trong lớp mũ khẽ cong, phát ra tiếng cười ngọt ngào khe khẽ.
Cô nhìn thấy rồi.
Là tem mũ vẫn còn mới.
Tống Miên vẫn dành cho cô sự ưu ái đặc biệt, chỉ là anh không nhận định nó.
Đôi mi khẽ cong rồi lại rũ xuống.
Chạy dọc đường, bộ đàm trong túi quần kêu *bít bít*
Anh không dừng xe mà thò tay lấy, một tay lái xe vô cùng điêu luyện thuần thục.
Bên kia giọng điệu gấp gáp nói: "Song, hướng Đông Bắc vừa bị nổ, có hoả hoạn, gần trường Đại học T."
"Địa điểm cụ thể."
Giọng điệu Tống Miên sắc lạnh, vừa nói vừa bẻ lái, một vòng vô cùng bắt mắt, chạy hướng ngược lại.
"Con hẻm gần bờ sông."
"Được, các cậu triển khai, đem một số chiến sĩ Burnice trấn thủ xung quanh, đồng thời rà soát nghiêm ngặt, bảo đội y tế nhanh chóng tập trung."
Bộ đàm trở về trạng thái yên ắng.
Sơn Chi nghe rõ từng lời nói, tự động bám chắc lấy hông anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!