Chương 115: (Vô Đề)

Cửa sổ không đóng, cơn gió lạnh ùa vào, hất lên từng trang giấy của quyển sổ nhỏ. 

Những nét chữ mỏng nhẹ, bao nỗi niềm cất giấu đều viết lên. 

Trang thứ nhất được gió nhè nhẹ lật sang. 

| Sau khi anh đi, em sống rất tốt, vì anh đã nói, em phải sống tốt, em sẽ sống tốt như anh muốn. Chỉ là, cuộc sống không trọn vẹn, thiếu mất một người thương, thiếu mất ánh sáng đời mình, xung quanh em chỉ toàn là một mảnh tối tăm sâu thẳm. | 

Ngày hai tháng mười, trời đầy nắng và gió. 

| Em kể anh nghe, cái hôm em được hội y tế đề nghị tham gia vào hiệp hội của họ thì người ba người mẹ kia đã đến tìm em, họ nói sẽ nhận lại em, em cứ ngỡ rằng là cuộc đời mình không bế tắc như vậy, nhưng không lâu sau đó họ lại bắt em đi xem mắt.

Lúc đó, em mới vỡ lẽ, thứ họ muốn cũng chỉ là danh dự và hư vinh. Em thật sự ghét bọn họ, sau đó em dùng mọi thứ trong phòng ném về phía bọn họ, dùng cách điên cuồng ác liệt nhất đuổi họ đi.

Vẻ mặt lúc đó của bọn họ khiến em tức cười biết bao, nhưng kết thúc mọi chuyện, em lại là người khóc đến mức đau thấu ruột gan.

Em tệ quá. | 

Ngày ba tháng mười, em nhớ anh. 

| Đất nước này thật bất công, chiến công anh lập ra nhiều như vậy, đến c.h.ế. t họ lại không nỡ cho anh một quốc kỳ. | 

Ngày bốn tháng mười, em lại nhớ anh. 

| Em nói anh nghe một chuyện buồn cười, ngày hôm qua em vừa làm món sườn xào chua ngọt đó, nhưng mà màu sắc không được đẹp cho lắm, em sẽ cố gắng nấu ăn thật giỏi nấu những món mà anh thích, như vậy anh mới về nhà thường xuyên, về nhà cùng em ăn cơm.

Bà nội nói anh rất thích ăn tôm đã được bóc vỏ sẵn, em đã bóc con thứ hai trăm rồi, sao anh vẫn chưa về nhà, ăn cơm một mình rất cô đơn, ngủ một mình cũng rất lạnh lẽo đó Tống Miên. | 

Ngày năm tháng mười, xa anh đã bao lâu rồi. 

| Nếu như anh ở đây thì tốt quá. | 

Ngày sáu tháng mười, quyển sổ bị em làm ướt. 

| Tống Miên, em lại nhớ anh rồi. | 

Ngày bảy tháng mười, anh biết em nhớ anh đến nhường nào không? 

| Một mình đi trên con đường quen thuộc dần trở nên khác lạ, bên cạnh em chẳng còn anh nữa, mọi thứ đối với em chỉ còn đọng lại sự cô độc. Tống Miên, anh vẫn còn bên cạnh em mà phải không?

Sao anh lại bỏ em một mình ở lại nơi này, em không mong những điều tốt đẹp sẽ đến với mình, em chỉ mong nhiệm màu sẽ mang anh trở lại. | 

Ngày... 

"...." 

Những nét viết đau khổ và dằn vặt vẫn tiếp diễn mỗi ngày, hai năm bảy trăm ba mươi ngày, mỗi ngày là một trang giấy viết. 

Câu mà cô viết nhiều nhất chính là: 

| Em nhớ anh.

Em muốn đến gặp anh nhanh nhất. | 

Vào ngày cuối tháng ba, cô viết: 

| Tống Miên, thực hư em sống không tốt, không tốt chút nào. Vì không để anh lo lắng, ngủ không được em sẽ uống thuốc ngủ, dùng nó để trấn an giấc ngủ đày đoạ em từng ngày. Em ăn không ngon, chỉ ăn vài ngụm sẽ nôn ra hết nhưng em sẽ ráng, em không muốn đau dạ dày, vì anh đã chăm sóc nó trở nên tốt.

Ngày 16 kia, em có đến tìm bác sĩ, họ nói em mắc căn bệnh ung thư dạ dày, trầm cảm, chứng mất ngủ trầm trọng và cả chứng bệnh hoang tưởng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!