Chương 114: (Vô Đề)

"Mẹ

"Sơn Chi giật mình hồi tỉnh. Cô quay đầu nhìn, thì ra Tiểu Niệm thức giấc rồi."Đói rồi phải không? Mẹ mang Niệm Niệm đi ăn nha.

"Dưới nhà chất hàng đống thùng giấy to nhỏ, Niệm Niệm ôm búp bê ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Sơn Chi lấy một tô cơm nhỏ, đặt trước mặt con gái, dịu dàng ân cần nói:"Con tự cơm ăn đi, mẹ đang bận tay thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta sẽ trở về.

"Tiểu Niệm chớp mắt gật đầu, ngoan ngoãn"Dạ." một tiếng. 

Mới có chốc lát mà Tiểu Niệm đã ăn xong, cô nhóc nghiêng người trèo xuống khỏi ghế, lon ton chạy đến bên cạnh mẹ, phụ mẹ xếp đồ. 

Sơn Chi cười cười. 

Con gái của cô là đứa bé hiểu chuyện ngoan ngoãn nhất trên đời, nếu Tống Miên còn sống nhất định sẽ yêu thương Tiểu Niệm giống như cô thương con bé vậy.

Dạ dày bỗng dưng đau nhói, mồ hôi lấm tấm trên trán dần xuất hiện, trước mắt Sơn Chi mơ hồ, cô lắc lắc đầu, nét mặt trắng bệch, phải mất một lúc mới có thể nhìn rõ những gì trước mắt. Căn bệnh của cô, hình như trở nặng rồi.

Sơn Chi khẽ nhìn cô con gái ngoan ngoãn xếp đồ bên cạnh. Ánh mắt khẽ tối sầm xuống, trong lòng mơ hồ bấn loạn, đôi môi ngập ngừng thốt ra những từ nặng nhọc khó nói: "Niệm Niệm, nếu.. nếu như mẹ không ở bên con nữa, con phải biết chăm sóc bản thân, phải sống cho thật tốt nha con.

"Cánh tay hì hục làm việc của bé chợt đóng băng, đưa đôi mắt bất động hoảng hốt kinh ngạc nhìn mẹ, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà nước mắt đã chợt rơi. Cánh môi bé run rẩy, giọt nước mắt trên khoé mi run run chảy xuống, nghẹn ngào hỏi mẹ:"Mẹ... mẹ muốn bỏ con hả?

"Đôi mắt cô bé ậm nước, rối rít nắm lấy tay mẹ níu kéo:"Có phải con không ngoan, con làm mẹ buồn không... Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ, mẹ đừng bỏ con nha mẹ." 

"Mẹ đừng bỏ con, con hứa sẽ nghe lời, sẽ nói chuyện nhiều hơn... Những lời mẹ nói con đều nghe lời, mẹ xem, cơm mẹ múc con cũng ăn hết rồi, con không bỏ sót hạt cơm nào hết, con sẽ nghe lời mẹ."

"Mẹ là mẹ duy nhất của con, mẹ đừng bỏ con có được không... Con sẽ ngoan hơn.

"Sơn Chi bật khóc, vừa khóc vừa gắng gượng cười, xoa đầu đứa con thơ:"Mẹ chỉ nói như vậy thôi, con đừng khóc mà.

Niệm Niệm là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, là đứa trẻ mẹ yêu thương nhất, sao mẹ có thể bỏ con được chứ.

"Trái tim Sơn Chi nhói lên, cô vuốt tóc cô bé, trong lòng có cơn đau ầm ỉ kéo đến. Tiểu Niệm lại nghiêm túc hỏi:"Mẹ, nếu có thêm em trai hoặc em gái, ý của con, ý của con là đứa bé mà mẹ sinh ra... nếu, nếu như vậy, mẹ cũng đừng bỏ con có được không?"

Cô bé vội vàng níu lấy tay áo cô, không dám siết chặt, như sợ rằng mẹ sẽ ghét bỏ hành động níu kéo của mình, cô bé dè dặt nói:

"Con không cần mẹ thương con nhiều hay ít, con chỉ cần có nhà để về, được ở gần mẹ là được rồi. Con sẽ thay mẹ chăm em, dọn dẹp nhà cửa, việc gì con cũng làm, chỉ cần mẹ không bỏ con, con hứa sẽ nghe lời." 

"Cho nên, con xin mẹ đừng bỏ rơi con."

Tiểu Niệm mếu máo khóc, từng lời nói như đứt từng khúc ruột. 

Mẹ ơi, con đã có gia đình, con tham lam cuộc sống tươi đẹp mà mẹ đã mang lại, con không muốn trở lại trại mồ côi, không muốn mọi người gọi con là đứa trẻ không có cha không có mẹ, không muốn bạn bè xa lánh là đứa bé không biết nói chuyện, nơi đó lạnh lẽo và cô đơn lắm mẹ ơi. 

Các bạn khác đều có cha mẹ, Tiểu Niệm cũng muốn. 

Sơn Chi vội vã ôm Tiểu Niệm vào lòng, đứa trẻ trong n.g.ự. c áo vẫn không ngừng nấc lên từng tiếng khóc nhỏ nhoi. 

"Mẹ xin lỗi Niệm Niệm, mẹ sai rồi, mẹ không nên nói như vậy, mẹ xin lỗi."  

***

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh như chiếc lá rơi xuống dòng nước mát, lặng lẽ trôi về hướng cội nguồn. 

Sơn Chi bước vào phòng, cô khoá trái cửa, hôm nay mặc một bộ váy đẹp, thế nhưng cơ thể cô gầy gò, gò má hóp vào, mái tóc mượt mà đen bóng cũng đã không còn, tóc cô dần trơ trọi, sắc mặt trắng đi rất nhiều.

Cô đã khác hoàn toàn so với những năm trước. 

Một Sơn Chi bẽn lẽn tươi tắn giờ đây chỉ là một cái xác không còn hồn, chỉ còn là da bọc xương.

Bước chân cô dừng lại trước chiếc giường. Đưa đôi mắt bần thần nhìn lên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!