Chương 113: (Vô Đề)

Trời vừa tờ mờ sáng, Sơn Chi đã rời khỏi nhà ba mẹ Tống, sắc mặt hôm nay còn tệ hơn cả hôm qua. Quầng thâm dưới mắt, vết sưng đỏ khẳng định cả đêm qua cô chẳng chợp mắt. 

Cả người lảo đảo rời khỏi con hẻm nhỏ, bước chân xiêu vẹo bắt xe rời đi, bỏ lại phía sau một mảnh mơ hồ. 

Cô mở tờ giấy mỏng manh được cất trong túi áo, trên đó ghi một hàng địa chỉ, đôi mắt mơ hồ đưa cho bác tài xế. 

Đi qua mấy tuyến đường dài và vòng xuyến, cuối cùng cũng đã đến nơi. 

Căn nhà cấp bốn có hàng rào màu đen bao quanh những vòm hoa xinh đẹp. 

Cô lấy chìa khoá ra khỏi túi xách, địa chỉ và chìa khoá là do ba mẹ Tống đưa cho cô. 

Họ nói, Tống Miên dặn dò phải gửi những thứ này cho cô, đây là món quà lớn mà anh đặc biệt chuẩn bị, là tấm lòng của anh dành cho cô. 

Căn nhà trước mặt này cực kì rộng và thoáng, Sơn Chi thích hoa cho nên xung quanh nhà ngoài thảm cỏ xanh còn có rất nhiều hoa. 

Ngôi nhà màu xám thiết kế đơn giản nhưng cực kỳ sang trọng, có lẽ đã trôi qua một thời gian dài, lại không có ai ở hay dọn dẹp cho nên bụi và ván nhện bám đầy trên tường và trần nhà. 

Sơn Chi đẩy cửa vào nhà.

Lê từng bước chân nặng nề đi vào, tranh ảnh bên trong dán khắp nơi, toàn là hình của Sơn Chi, tất cả mọi thứ đều do anh tự mình chuẩn bị trước khi lên đường trở lại nước A để kháng chiến. 

Thứ thu hút tầm nhìn của Sơn Chi không phải là những thứ bắt mắt kia mà là một mảnh giấy trắng được đặt ngay ngắn trên mặt bàn. 

Cô khụy hai chân ngồi bệt xuống nền nhà, mặc cho bụi bẩn bám lên hai đầu gối. 

Trên tờ giấy phủ đầy vệt bụi, cô phủi nhẹ, rồi dùng tay lau đi. 

Chầm chậm mở ra. 

Nét chữ quen thuộc cứng cáp đập vào mắt Sơn Chi. Trên đó vẻn vẹn vài dòng chữ ngắn ngủi đến đau lòng. 

| Chào mừng em đến nơi này, đây là ngôi nhà của chúng ta. Sơn Chi, em có thích không?|

Cô bật khóc, ngôi nhà chung giờ đây chỉ còn là ngôi nhà có mỗi Sơn Chi. 

"Nơi này chỉ có một mình em, em không thích." Cô thút thít nói.

Lát sau, Sơn Chi bần thần đi vào căn phòng lớn, ở trong góc có két sắt mà anh nói. 

Mật mã là sinh nhật em. 

*Cụp* 

Cánh cửa sắt thép mở ra. 

Cô lấy một hộp quà bị lẻ, từ từ bốc ra. 

Hộp quà thứ nhất.

| Anh không thể cầu hôn em, anh muốn người xứng đáng với em hơn anh sẽ làm điều đó. Nhưng anh vẫn muốn tặng em chiếc nhẫn này, em hãy xem nó như quà chúc mừng nhân dịp ngày cưới của em |

Trong két sắt này, đầy ấp những hộp quà, mỗi một hộp quà sẽ kèm theo phong thư được đặt ngay ngắn ở bên trong. 

Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong chiếc hộp cẩm nhung đỏ, nước mắt cô rưng rưng, không tự chủ được mà điên cuồng bốc những lá thư còn lại. 

Hộp quà thứ hai.

| Chúc em một đời hạnh phúc bình an, mãi mãi xinh đẹp, mong mọi thứ tốt đẹp trên đời đều sẽ đến với bé Chi của anh, anh sẽ dõi theo bước đi của em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!