Chương 112: (Vô Đề)

Chuỗi ngày sau đó, Tiểu Niệm từ kinh hoảng cho đến dần quen thuộc. Mỗi khi bé nói ba không có ở đây, nét mặt của mẹ sẽ đau khổ, nhưng khi bé phối hợp, tưởng tượng ba ở bên cạnh, mẹ sẽ thật vui vẻ.

Cho nên, Tiểu Niệm dần quen việc giao tiếp với khoảng hư không, quen với việc tự tưởng tượng ra người ba chưa bao giờ thấy mặt, và dần quen với việc mẹ luôn nói chuyện một mình. 

Tiểu Niệm nắm chặt bút màu trên tay, gương to đôi mắt nhìn mẹ chạy qua chạy lại giữa nhà khách và nhà bếp. 

Bé biết một chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. 

Mẹ sẽ mỉm cười nói với bé, những món ăn trên bàn đều là ba làm, nhưng thực tế mẹ đã vất vả thế nào khi làm hết thảy những việc đó. 

Tiểu Niệm chẳng biết người ba mà mẹ luôn dạy bé phải gọi một tiếng *ba Miên* giờ ở nơi đâu, ba có như lời mẹ nói là đi làm xa, rất lâu mới trở về, bé chỉ biết, mẹ thực sự rất thương ba, nếu không, mẹ sao có thể tự vẽ ra toàn bộ câu chuyện như thế. 

Mẹ của bé, thực sự vất vả quá rồi.

Một năm trôi qua, Sơn Chi và bé con hoàn toàn không trở về thành phố Hà một lần nào nữa. Coi nơi đó như một hồi ức bị nhấn chìm xuống đáy sâu, chỉ là có một vết thương không động cũng rỉ máu. 

Bốn mươi chín ngày Tống Miên mất, cô không trở về. 

Một trăm ngày càng lại không. 

Một năm cũng chẳng thay đổi. 

Nhưng mỗi khi đến ngày giỗ, thời khắc chuyển giao ngày mới, Sơn Chi sẽ hoàn toàn nhớ lại nỗi đau chân thật kia, như chính cô đánh thức mảnh linh hồn ngủ say dưới đáy vực sâu thẳm của chính mình.

Có thể cô sống trong mờ ảo, nửa tỉnh nửa mê, nhưng giờ khắc đêm chuyển giao đó, Sơn Chi là Sơn Chi, là người con gái ở bãi chiến trường năm xưa chứng kiến cảnh người mình thương tan xương nát thịt, cũng chính ngày hôm đó, cô như người vô hồn, bi thương đi tìm lại xác thịt người đàn ông mình yêu. 

Sơn Chi vô thức cắm chìa khoá vào căn phòng chưa bao giờ được mở cửa đón ánh nắng. Chậm rãi bước chân vào, vừa khép cửa mặt đã toàn nước mắt, cô run rẩy nhìn di ảnh đặt ở giữa phòng, khắp nơi dán đầy tranh ảnh của hai người. 

Khuôn mặt mà đời này cô khắc sâu vào trong tim lẫn cả tâm trí. 

Tấm ảnh cưới mà cô đặc biệt chuẩn bị ngay ở trước mắt. 

Tiểu Niệm thường hay hỏi, sao trong phòng ngủ lại không có ảnh cưới, lúc đó cô sẽ mỉm cười và nói: "Là ba của con ngại, không muốn chụp ảnh cưới cùng mẹ." 

Nhưng Tiểu Niệm à, là do sự thật tàn nhẫn, mẹ không thể để sự thật ngay trước mắt mẹ, mẹ không thể để nó vạch trần toàn bộ tưởng tượng hèn mọn viễn vong mà mẹ cố chấp tạo ra, không thể để nó đày đoạ mẹ, khiến mẹ sống không bằng chết. 

Cô không thể để ảnh cưới ở phòng mình, nó sẽ nhắc nhở quá khứ bi thảm mà đời này cô không dám đối mặt, cô không thể ngày ngày đều gương mắt chứng kiến tấm ảnh cô dâu chụp cùng di ảnh người bạn trai quá cố. 

Cô không thể làm được.

Ảnh cưới là bức ảnh đẹp nhất trần đời nhưng ảnh cưới của cô lại là một cô dâu và di ảnh trắng đen trên tay. 

Đau thương biết bao. 

Sơn Chi cố chấp đến nổi, người chụp ảnh cũng phải lắc đầu bất lực. 

Chụp ảnh cho cặp đôi âm dương cách biệt là lần đầu tiên. Và cũng là lần đầu tiên, thợ chụp ảnh vừa chụp vừa xúc động, xúc động hơn là khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đầy yêu thương của cô gái kia khi ôm tấm di ảnh lạnh tanh kia. 

Cô đâu có thấy lạnh, Tống Miên ở bên cạnh cô mà, anh trao cho cô sự ấm áp và hạnh phúc nhất trên đời. 

Nhìn người con gái mặc váy cưới ngồi trên sofa, bên cạnh nâng niu di ảnh người đàn ông tuấn tú, ánh mắt cô nhìn lên giống như chẳng cho rằng đây là di ảnh, mà bên cạnh là người thật. 

Nhưng tình cảnh xót xa như vậy, làm người sao có thể không đau lòng. 

Một vài bức ảnh đổi lại sự vui mừng, sự mãn nguyện trong mắt người con gái số khổ kia, chẳng lẽ những người chụp ảnh như bọn họn lại không làm được? 

Ngay từ đầu bọn họ đã thắc mắc, đến tiệm chụp ảnh, chỉ có một mình cô dâu, đến khi cô dâu thay xong lễ phục vẫn không thấy chú rễ đâu, thứ bọn họ thấy chính là cô gái kia từ trong túi xách lớn, lấy ra một di ảnh khiến bọn họ phải thản thốt không nói nên lời. 

Cô gái còn mỉm cười giới thiệu: "Đây là chồng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!