Chương 111: (Vô Đề)

Khi Sơn Chi tỉnh dậy, nhìn xung quanh chỉ là quang cảnh xa lạ, trên người đã được thay một bộ đồ khác, từng vết thương đã được băng bó cẩn thận.

Kí ức trong đầu dần hiện ra khiến cô giật mình thản hốt, cô giật tung phăng tấm mền mỏng ra khỏi người, lao nhanh ra khỏi phòng. 

Vừa bước ra cửa đã gặp một người. 

Cổ họng Sơn Chi đau nhức, vành mắt bắt đầu đỏ lên. 

"Bác gái." 

Mẹ Tống chưa được năm mươi tuổi, thế nhưng giờ khắc này nhìn bà như đã già thêm mười tuổi. Trên người đơn bạc áo tang trắng, đầu buộc vải tang, nét mặt gầy gò hóp sâu, đôi mắt thờ thẫn chỉ toàn nỗi xót thương lệ ngập tràn, bà bước đi nhẹ nhàng mà đầy xót xa về phía cô, ôm cô vào lòng, cất tiếng khóc nghẹn ngào mà nức nở. 

Sơn Chi đưa tay ôm chầm lấy, chôn mặt vào vai bà, cũng nghẹn đắng bật khóc.

Thời gian như ngưng đọng, cả hành lang chỉ toàn tiếng khóc đau thương của người ở lại. 

Sơn Chi nhớ đến cảnh tượng anh quay đầu, anh nhìn cô tha thiết xót thương. 

Dù cách xa nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy. 

Nghe thấy,.... 

Anh đang niệm thầm tên cô. 

"Sơn Chi, Anh... xin... lỗi.

"Năm từ này so với những câu xin lỗi anh từng nói, đau đớn gấp trăm lần. Mẹ Tống dắt Sơn Chi đến một nơi, bước chân cô nặng nhọc di chuyển. Trước mắt chỉ phủ đầy mảnh vải trắng xoá cùng hoa tươi mà u sầu, không gian ảm đạm đau thương bao trùm, tiếng khóc nhỏ bé cùng gào thét đan xen. Bà nội Tống ngồi dưới đất không ngừng ôm n.g.ự. c khóc lớn, đập tay xuống nền gạch lạnh tanh mà khóc đến mức tâm can phế liệt, ba Tống với vành mắt đỏ âu đứng bên cạnh, kiềm nén cỗ xót xa ôm lấy bả vai bà."Cháu tôi đi với hình hài nguyên vẹn, đến khi về chỉ còn m.á. u thịt nát tan, Miên ơi con bảo bà làm sao có thể chấp nhận đây, con ơi...

"Tiếng nói ai oán của bà nội không ngừng giày xé trái tim cô. Sơn Chi nặng nề đi vào, những người mặc áo tang trắng xoá, đứng cúi mặt không ngừng nén tiếng khóc thương đau. Cô đờ đẫn đứng ở giữa linh đường, gương mắt nhìn khói nhang rồi di ảnh người quân nhân quen thuộc. Đó là Tống Miên của cô... Hốc mắt Sơn Chi đau nhói, trong đôi đồng tử chỉ có mỗi đau đớn xót xa, cô cứ mặc nhiên đứng đó như người vô hồn, chân như đổ trì không thể tiến cũng chẳng thể lùi."Đến khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ bồi thường cho em bằng một lễ đường linh đình, chịu không?

"Một câu nói chân thành vang vảnh, Sơn Chi lê từng bước chân nặng nề khó nhọc nhích lên từng bước nhỏ, cánh môi cô run rẩy, cổ họng đau nghẹn. Sẽ làm lễ đường linh đình. Chịu không... Trái tim cô co thắt dữ dội, muốn bóp nghẹt hơi thở nặng nề này, muốn một đường bóp c.h.ế. t cô. Hốc mắt Sơn Chi đỏ bừng sưng húp, gương mặt phờ phạc hốc hác, cô nhìn vào di ảnh phía trước, khàn đặc giọng nức nở nghẹn ngào mà tủi thân thốt lên:"Đây không phải lễ đường của chúng ta..." Cánh môi cô run lên: "... đây là lễ tang, lễ tang của anh mà." 

"Sao anh có thể..." Cô khóc nghẹn ngào: "Có thể bỏ em lại chứ Tống Miên... Sao có thể." 

Tống Miên anh từng hứa, hứa với em rất nhiều. 

Anh từng hỏi, hỏi em thật nhiều điều. 

Cho em ước hẹn tựa như biển trời bao la. 

Em chỉ đợi, đợi một ngày tất cả đều trở thành hiện thực, bởi em tin, tin rằng: Anh sẽ mang toàn bộ những điều đó thành hiện thực. 

Nhưng biển trời bao la không chỉ rộng mà còn sâu, mang toàn bộ nhấn chìm xuống tận đại dương mênh mông. 

Đến khi bước chân cô dừng lại trước tấm ảnh nghiêm nghị của người đàn ông cô yêu, trái tim đã ê ỉ tê dại, không chỉ đánh, bóp, mà còn dùng d.a. o rạch thật nhiều nhát vào nó, để nó vĩnh viễn không quên cảm giác đau thương của ngày hôm nay. 

Sơn Chi nhấc khoé môi, nhìn anh ôn tồn cười. 

"Anh Miên, anh về tới nhà rồi.

"Ở đây có gia đình, có người thầy, có anh em, có chiến hữu, có cả em nữa. Nhưng anh thì không có. Thứ anh để lại cho mọi người là thân xác không phân biệt rõ ràng, là nắm đất hoà cùng m.á. u tanh. Anh để lại cho mọi người cái đau không tày nào chấp nhận. Anh để lại cho em trái tim c.h.ế. t lặng và hoàng hôn không còn sắc màu. Sơn Chi siết lấy n.g.ự. c áo trái, khốn khổ nói khẽ:"Tống Miên, anh đi rồi, anh để lại một vết nứt ở tim em đây này, nó đang đau lên, em đau c.h.ế. t mất, anh có biết không?"

Gương mặt quen thuộc của Clinton, Chad, Silas và cả Bernie ở bên cạnh. Từ đầu chí cuối chỉ có thể cúi đầu bóp chặt bàn tay. 

Ba ngày Sơn Chi quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, không ăn không ngủ, quỳ bên cạnh chiếc hòm lưu trữ m.á. u thịt không phân định là của anh hay là của những ai. 

Chí ít trong đó còn có một chút của anh. 

Hai mắt đờ đẫn không hồn nhìn lên di ảnh trên đầu, không nói không rằng, đem toàn bộ linh hồn đặt lên trên cao kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!