Kỹ thuật lái xe của Tống Miên rất tốt, lái một tay không có vấn đề gì to tát, khẩu s.ú.n. g ngắn trong tay đã được nạp đạn đầy đủ, g.i.ế. c c.h.ế. t hắn không hề khó, nhưng vấn đề to lớn nhất ở đây là trên xe có bom, không thể b.ắ. n bừa.
Chỉ có một cách.
Tống Miên bắt đầu thả chậm tốc độ, thụt lùi chạy ngay đằng sau xe, đây là loại xe bán tải, phía sau lưng hắn có tấm kín dễ quan sát.
Nét mặt anh cứng rắn, đôi mắt căm thù đỏ ngầu, cánh tay phải từ từ giơ thẳng về phía trước, nhắm đúng vị trí đã xác định và bóp còi.
*Đoàng*
Lỗ tai Sơn Chi vang lên tiếng ong ong, cô giật mình hốt hoảng, hai tay ôm càng gắt gao hơn, liều mạng nhắm mắt.
Viên đầu tiên bị một vật cản che đi nên anh b.ắ. n hụt, chỉ đủ để lại một vết xước ngay tai gã.
Gã la hét, hậm hực bưng kín vết thương, miệng không ngừng tuôn ra những câu chửi tục.
Không để thời gian trôi qua lãng phí, Tống Miên nhanh chóng điều chỉnh góc độ.
Khoảng cách xe ngày càng gần, sắp va vào nhau.
Tiếp đến là hai ba phát đạn được xả ra.
Viên đạn b.ắ. n trúng bàn tay trái gã, không đúng vị trí mong muốn anh bực dọc cau mày, lại rút ra một khẩu s.ú.n. g ngắn khác.
Tên râu ria bị trúng đạn, la thét ầm trời, nhưng hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục hướng tới khu chợ kia mà chạy.
Tống Miên đánh liều, tăng tốc độ chạy sát bên xe, cách một tấm kính xe, nhả đạn liên tục.
Âm thanh như đánh vào màng nhĩ, nhức nhối, khó chịu. Sơn Chi lẩm bẩm tự trấn an bản thân, từ đầu đến cuối không dám mở mắt ra chứng kiến, cô vẫn chưa có cái gan đó. Đây là cảnh g.i.ế. c người đời thật.
Hắn muốn tăng tốc thoát khỏi tầm ngắm của cái c.h.ế. t cũng không thể, viên đạn ghim sâu vào bắp tay, bắp đùi, thậm chí ngay eo cũng có một lỗ đạn. Đã đến cực hạng, hắn căm phẫn con mắt đỏ lừ trừng trừng người lính bên ngoài. Thân xe chao đảo, tông vào đống gạch nát phía trước.
Đầu xe bị va chạm mạnh biến thành hình dạng nát bét, đầu của tên kia cũng chảy m.á. u đầm đìa, nhuộm cả ga lăng xe.
Sơn Chi vẫn không thể điều khiển được cơ thể đang run rẩy của mình, chỉ biết nhắm mắt chôn mặt vào tấm lưng to lớn phía trước, hai tay ôm chầm lấy không buông, Tống Miên như không phát giác ra có vật nhỏ đang dính mình, giơ chân nghiêng người, mang luôn Sơn Chi xuống xe.
Cô bám vào người anh như gấu trúc.
Tống Miên nâng cao cảnh giác, tay chỉa s.ú.n. g từ từ tiến lên phía trước, không đến gần mà dùng thị giác quan sát, tên kia vẫn còn chưa chết, hắn đang lục đục bên trong. Anh thấy hắn đang nở nụ cười của quỷ dữ, kiêu căng mà thách thức nhìn về phía này, sau đó bỗng dưng hắn vung tay.
Trên không trung hiện ra một vật tròn nhỏ, nhưng uy lực của nó không hề nhỏ.
Lựu đạn bay tới.
Tống Miên cả kinh, quay đầu chạy thật nhanh về phía căn nhà đổ nát chỉ còn bờ tường sừng sững. Xung quanh đây có rất nhiều nhà dân bị đạn, b.o. m làm cho tan hoang, anh canh chuẩn xác thời gian l.ự. u đ.ạ. n đáp đất và phát nổ, tìm một chỗ nấp đúng thời cơ và khoảng cách tương đối an toàn.
*Bùm*
*Bùm*
"Mẹ kiếp!"
Gã tàn ác quăng một lượt hai quả.
Hai chân Sơn Chi run cầm cập, ban nãy cô bất ngờ cảm nhận được một tốc độ kinh người xảy ra và cơ thể bị xốc nải đến khó chịu, sau đó một trận nổ tung ầm ầm khiến màng nhĩ ong ong.
Sợ sệt rung rung cánh mi mở mắt ra, hai tay vẫn còn ôm lấy đầu. Khoảng cách giữa trận nổ và chiếc xe khá gần, gã kia và xe của gã cũng không may mắn bị hất tung ra xa.
Trên đất cát vương vấn vũng m.á. u nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!