Hôm sau được nghỉ chầu triều, Mặc Tức dẫn Cố Mang đi nhập nô tịch.
Ở phần lớn quốc gia, nô lệ đều là hạng ti tiện, không được tu chân, không được đi học, còn bị gọi là "tiện dân".
Tuy nước Trọng Hoa không có khác biệt về bản chất với bọn họ, nhưng ít ra thái độ hòa hoãn hơn.
Từ khi Tiên vương kế thừa ngai vị tới nay, Trọng Hoa đã bãi bỏ cách gọi "tiện dân" cay nghiệt này, còn đặc cách cho phép nô lệ đủ tư chất vào học cung tu chân, tu kết linh hạch. Thậm chí Tiên vương còn sắc phong người mang xuất thân nô lệ làm tướng quân, cho phép bọn họ thành lập quân đội, đền ơn nước nhà.
Việc này từng gây sóng to gió lớn ở nước Trọng Hoa, đám lão quý tộc liều chết khuyên can, bảo rằng hành động này đã có vết xe đổ trước mắt, lòng lang dạ thú khó mà lường được, nếu Quân thượng cho nô lệ quyền lực, bọn chúng sẽ khao khát càng nhiều.
Ý các lão là, nếu mặc cho nô lệ tu hành lập nghiệp, tháng năm dài đằng đẵng, khó đảm bảo chúng sẽ không ngấp nghé tôn vị, bạo loạn đảo chính —— Ai lại muốn bị đạp dưới chân chứ?
Nhưng lão Quân thượng không nghe, ông cảm thấy khói lửa nổi khắp Cửu Châu, chiến sự giữa các nước ngày càng kịch liệt, phàm là người có tài đều nên được trọng dụng, không thì nội chính ổn định, giặc ngoài khó phòng.
(1) Nội chính: Việc chính trị trong nước.
Cố Mang và quân Vương Bát của y, vùng lên chính trong tình cảnh đó.
Nhưng một đời quân chủ một đời thần (2), sau khi tân vương kế vị, cảm thấy "nội chính" quan trọng hơn "giặc ngoài", hắn bèn ra tay với Cố Mang trước, tước quyền biếm truất, làm yên lòng lão sĩ tộc.
(2) Một đời quân chủ một đời thần: Ý nói người cầm quyền thay đổi, thuộc hạ cũng thay đổi theo.
Bởi vậy mới có cục diện hôm nay.
"Chúng ta đến nơi rồi." Xe ngựa dừng bên ngoài một cửa hiệu nhỏ cạnh học cung tu chân, Mặc Tức bước tới gõ cánh cửa khép hờ.
Đây là một cửa hiệu cũ lối vào chật chội, lâu năm không tu sửa, ngoài tiệm chỉ vứt đại một tấm bản gỗ, trên bản viết năm chữ to —— "Hiệu luyện kim Từ Tâm", chữ "luyện" trong luyện kim đã tróc mất sơn đỏ ở hai bên.
Cố Mang hỏi: "Đây là nơi nào vậy?"
Mặc Tức không trả lời, chỉ đẩy cửa gỗ lung lay cũ nát, dẫn Cố Mang vào trong.
Trong tiệm không được sáng sủa cho lắm, ánh nắng bên ngoài đã lâu không rọi vào, gian phòng nồng nặc mùi gỗ mục. Đã vậy ông chủ còn tiết kiệm tiền nên không chịu đốt đèn, chỉ sống nhờ ánh lửa tỏa ra từ lò luyện kim.
Một ông cụ thân hình lòm khòm ngồi trước lò luyện kim, chậm rãi thổi hơi vào trong lò. Vừa thổi một hơi, tia lửa tung tóe, khói tím lan tỏa, nước thép đỏ cam lóa mắt chảy ra từ khe rãnh, hệt như dung nham tuôn chảy dưới nền đất.
Mặc Tức gọi: "Tống lão bá."
Sư phụ già luyện kim đang tập trung tinh thần say sưa sáng tạo, chưa kể ông còn bị lảng tai, thế nên chẳng hề nghe thấy tiếng động phía sau.
Mặc Tức lại cất cao giọng gọi lần nữa: "Lão bá."
Bấy giờ ông cụ mới có phản ứng, ông thong thả quay đầu lại, ánh lửa rọi lên gương mặt già nua nhăn nheo của ông, khiến ông trông giống hệt quả quýt phơi nắng quá lâu, vừa teo tóp vừa úa vàng.
Ông cụ nhìn Mặc Tức, ngớ ra giây lát rồi lại nhìn Cố Mang, sau đó cứ như chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy run rẩy hành lễ, miệng lẩm bẩm: "Ồ, à… là Cố soái hả…"
Cố Mang ngờ nghệch đứng tại chỗ, thấy ông cụ chắp tay hành lễ với mình, y bèn bắt chước chắp tay hành lễ với ông ta.
Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: "Y sớm đã không còn là Cố soái."
Tống lão bá già lú lẫn ngơ ngác hỏi: "Vậy sao? Vậy bây giờ y là cái gì?"
"Tù nhân."
Tống lão bá kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm Cố Mang cả buổi trời.
"Tù nhân… tù nhân…"
Ông cụ bước chậm qua đây, bàn tay nhăn dúm dó nắm lấy tay Cố Mang, đờ ra một chốc rồi bỗng cười tươi rói, bắt đầu nói linh tinh: "Ây chà, Tiểu Cố à, con gặp vận may rồi, con nhìn đi, lão bá có gạt con đâu? Trên đời này còn nhiều người tốt lắm, từ nay về sau, con sẽ không còn là nô lệ của phủ Vọng Thư nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!