Chương 30: Dục vọng khó thoát

Đầu "ong" một tiếng, tim đập như sấm, Mặc Tức trở tay định chế ngự Cố Mang, nhưng còn chưa đụng tới đối phương, gáy đã bị người ta ôm lấy.

Giữa bóng đêm tối mịt, Cố Mang run rẩy như cá mắc cạn, lúc hôn còn khản giọng thì thào: "Ngươi… ôm ta đi…"

Ngày xưa Cố Mang đi đánh trận, người người đều nói trên người y có thú tính của loài sói, hung hãn, nhạy bén, dũng mãnh, hơn nữa rất có tài lãnh đạo, là chiến tướng đứng trên thần đàn khó mà với tới của nước Trọng Hoa. Vì thế y được đặt cho một cái tên, gọi là "Mãnh thú trên thần đàn".

Nhưng người ngoài nào biết dã tính ở chỗ khác của y.

Chỉ có Mặc Tức biết rõ dáng vẻ của Cố Mang trên giường, y có bắp thịt căng đầy săn chắc, vòng eo thon gọn cứng cáp, lúc ân ái luôn tràn trề sức dãn. Hồi mà hai người còn quấn riết không rời, Mặc Tức từng vô số lần bị y chủ động hôn, sau đó đắm chìm trong bể dục, chẳng thể giữ nổi mình.

Nhưng không phải bây giờ.

Bây giờ đã cách quá nhiều năm, cách sống chết và phản bội, hận nước và thù riêng, đột nhiên bị đối phương cưỡng hôn, tuy rằng lửa lòng trỗi dậy, cháy thành dục niệm, tai kêu ù ù, Mặc Tức vẫn cố gắng nhịn xuống, trở tay chế ngự Cố Mang, không cho giải thích luồn tay vào búi tóc của đối phương, mùi máu tanh lan ra giữa răng môi.

Mặc Tức cắn răng nói: "… Huynh đừng chọc ta."

Lòng bàn tay phực lên một quả cầu lửa, rọi sáng gian phòng ngủ này — Vẫn hệt như trong trí nhớ của Mặc Tức, phòng người hầu nhỏ hẹp không cửa sổ, đồ đạc đặt ngổn ngang bừa bộn, một chiếc vò nhỏ lăn lật bên giường, xem như là tủ đựng đồ, bên trên còn đặt một chiếc bình đáy to cắm hoa.

Tâm trí như đã tan vỡ hoàn toàn, Cố Mang ngơ ngác mà khao khát nhìn Mặc Tức, trông như chẳng nghe hiểu một từ Mặc Tức nói. Lát sau, y lại nhích tới gần muốn hôn lên đôi môi mỏng ướt át của hắn.

Trong lòng vừa nóng vừa bức bối, Mặc Tức gắt giọng: "Đừng đụng vào ta!"

Song chẳng biết bóng quỷ cho Cố Mang uống loại thuốc quái quỷ gì, thể lực của y hồi phục cực tốt, nới tay một tí là không ghìm lại nổi.

Hai người giằng co quyết liệt, Cố Mang sơ ý vấp chân, kéo luôn Mặc Tức cùng ngã lên giường. Giường gỗ nhỏ phát ra một tiếng "két" nguy hiểm, Mặc Tức nằm đè lên người Cố Mang, gần như cùng lúc đó, Cố Mang bật ra một tiếng rên khàn đục — Động tác tiếp xúc với một người đàn ông khác khiến ánh mắt của y càng thêm hỗn loạn, cơ thể sau khi uống tình dược nóng hầm hập, đáy mắt xanh thẳm cũng trở nên sáng bóng, tựa như ngọn lửa bùng lên trên mặt sông, muốn nuốt trọn hồn phách của Mặc Tức.

Mặc Tức cúi đầu nhìn người nằm dưới thân, máu cũng sôi sùng sục, hắn cấm dục nhiều năm như thế, chưa kể vốn dĩ đã có khát vọng mãnh liệt với Cố Mang, phải gắng sức đè nén dục niệm của mình mới không làm ra hành vi vượt rào nào.

Ngặt nỗi hành vi có thể khống chế, phản ứng thì không cản được. Hơi thở của hắn từ từ trở nên nặng nhọc, nóng bỏng, tràn đầy năng lượng của giống đực. Hắn vừa thấp giọng bảo Cố Mang đừng nhúc nhích, hơi nóng tức thì sượt qua tai Cố Mang, khiến cho toàn thân y run bắn.

Cổ họng của Cố Mang giật giật, đôi mắt ướt át nhìn Mặc Tức hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: "Khó chịu…"

"…"

"Nóng… quá…"

Mặc Tức thở hổn hển, hắn thấy được bóng hình của mình trong đôi mắt xanh biếc của Cố Mang, bao phủ bởi dục vọng đắm mê.

"Ta nóng… quá…"

Nóng quá đâu phải chỉ mình huynh… Có điều lời như thế, Mặc Tức không sao nói ra miệng được. Hắn dùng cánh tay rắn chắc giữ chặt Cố Mang, nhưng Cố Mang nằm dưới người hắn cứ vùng vẫy giãy giụa. Cọ tới cọ lui một hồi, Mặc Tức làm sao không có phản ứng được. Giữa lúc cơ thể giao triền, Mặc Tức thấp giọng quát: "Đừng lộn xộn nữa!"

Nhưng mà Cố Mang đã cảm nhận được rồi, người đàn ông vạm vỡ đè trên người mình, cách một lớp áo, chỉ vô ý sượt nhẹ một cái, độ cứng kia tức khắc gợi lên ký ức nào đó chôn sâu trong óc y, khiến cả người y run bần bật, cổ họng bật ra một tiếng rên trầm thấp.

Nghe tiếng hừ khẽ của Cố Mang, Hi Hòa quân xưa nay không gần mỹ sắc chỉ cảm thấy mình cứng đến phát đau, căng đến phát điên. Quá khó chịu… Huống chi bây giờ Cố Mang đang nằm ngay trên giường, áo quần tán loạn, ánh mắt mơ màng, ngực phập phồng thở dốc.

Nét mặt của y rất khổ sở, dường như đang oán trách Mặc Tức tại sao không chịu đụng vào mình, lại như chỉ đơn thuần cảm thấy đau đớn và trống rỗng.

"Ta khó chịu…"

Mặc Tức cắn răng: "Nhịn đi."

"Ngươi…" Cố Mang chẳng còn tỉnh táo: "Ngươi sờ ta nữa đi…"

Lời nói trần trụi mà trắng trợn, đơn giản mà đáng thẹn thốt ra từ miệng Cố Mang, làm dấy lên ngọn lửa nơi lồng ngực Mặc Tức. Hắn nhắm vội mắt lại, mắng thầm một tiếng, không muốn nhìn mặt Cố Mang nữa.

Tiếc rằng chuyện này đâu phải mắt không thấy là xong, Cố Mang nâng tay sờ mặt hắn, run rẩy muốn hôn lên môi hắn. Đúng lúc này, Mặc Tức thình lình mở mắt ra.

Con ngươi tối đen như mực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!