Chương 15: Hi Hòa quân khẩu thị tâm phi

Cố Mang bị quản gia áp giải vào.

Hai chân y để trần, xuất hiện từ góc tối. Cổ y đeo xích sắt, kêu đinh đinh đang đang suốt một đường.

Khác với lần trước gặp Mặc Tức, lần đó Cố Mang có vẻ rất bình tĩnh, hẳn vì ở trong lãnh địa của mình nên không thấy có gì bất an. Còn lúc này đây, Cố Mang tuy vẫn bình tĩnh như thường, song bắp thịt lại căng cứng, ánh mắt sắc bén giấu sau hàng mi dài lần lượt đảo qua mặt từng người, địch ý tràn đầy.

Tầm mắt đôi bên bất ngờ chạm nhau, lòng Mặc Tức khẽ dao động.

Hắn biết hoàn cảnh của mình bây giờ cũng rất xấu hổ, nếu Cố Mang bất chợt nhắc tới chuyện lần trước gặp nhau ở Lạc Mai biệt uyển, dù rằng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến mình, nhưng chung quy cũng không phải chuyện gì tốt.

Lý trí thì nói như vậy, nhưng một góc bí ẩn nào đó trong lòng lại âm thầm kêu gào, hy vọng Cố Mang có thể cho mình một chút phản ứng khác với người thường.

Đáng tiếc Cố Mang làm hắn thất vọng rồi.

Cố Mang chẳng hề hứng thú với hắn, coi bộ chỉ xem hắn như một trong những vị khách kỳ dị quái đản mà thôi, ánh mắt thậm chí không dừng trên mặt hắn bao lâu, chỉ thẳng thừng nhìn hắn rồi hờ hững dời đi.

"…" Mặc Tức sầm mặt cầm chén ngọc linh lung trên bàn, bắt đầu cụp mắt im lặng ngắm nghía.

"Chà, mãnh thú trên thần đàn tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa." Mộ Dung Liên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cố Mang, ngươi căng thẳng như thế làm gì. Từ nhỏ ngươi đã phục dịch trong nhà ta, về lại chốn cũ có gì đâu mà sợ."

"Qua đây." Gã nói, vẫy tay với Cố Mang: "Ngươi qua đây."

Cố Mang bước chậm về trước hai bước, ánh mắt dừng trên lư hương của Mộ Dung Liên, thế rồi như bị mùi của Phù Sinh Nhược Mộng trong lư hương làm ngạt, y hắt xì một cái, thình lình quay đầu chạy mất.

Không ngờ y lại đột nhiên làm loạn, Mộ Dung Liên chợt choàng tỉnh, quát lớn: "Bắt y lại cho ta!"

Mặc dù linh hạch đã bị phế, thân pháp của Cố Mang vẫn lợi hại như xưa. Y quét cặp chân dài, gạt ngã ba bốn người, tiếp theo chống một tay phóng lên cao như báo săn, tránh khỏi gia đinh định túm cánh tay của mình, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.

Một loạt động tác trôi chảy lưu loát, không dùng pháp thuật vẫn hung hãn cực kỳ.

Sau khi đá bay mấy người, Cố Mang quay đầu nhìn bọn họ, gãi gãi má rồi xoay người trốn tiếp.

"… Lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa, Cố soái bị phế vẫn trên cơ đám ô hợp này." Mộ Dung Liên nói, liếc sang Mặc Tức: "Ngươi nói xem, Hi Hòa quân?"

Mặc Tức khoanh hai tay, lẳng lặng đứng tựa vào ghế, không để ý đến Mộ Dung Liên mà chỉ nhìn Cố Mang chạy trốn luồn lách trong thính đường (phòng lớn để tiếp khách). Nền tảng công phu của Cố Mang thật sự quá vững chắc, gia nô của phủ Vọng Thư trầy trật lắm mới chế ngự được y, kẻ nào cũng mồ hôi đầm đìa, mặt mũi bầm dập.

"Chủ thượng, trói được rồi."

"Nhìn thằng nào thằng nấy cũng thở hồng hộc như trâu kìa, ai không biết còn tưởng kẻ bị phế linh hạch không phải y mà là các ngươi đấy, đồ ngu!"

Đám gia đinh lập tức cúi đầu thấp hơn, thấp thỏm nuốt nước bọt. Cũng may Mộ Dung Liên không trách mắng thêm mà chỉ phất tay áo rộng thùng thình, gắt giọng: "Dẫn về đây."

Cố Mang lại bị dẫn tới giữa sảnh một lần nữa, do y vẫn không chịu nghe lời, bọn gia đinh chỉ đành dùng pháp chú trói chặt y, áp giải lên phía trước.

"Quỳ xuống!"

Cố Mang không chịu quỳ, thế là bị đám người kia đá mạnh vào đầu gối, ngã nhào xuống đất.

Miệng, mũi, cổ, bụng, đầu gối đều bị Khốn Tiên Tác màu đen trói chặt, ánh mắt Cố Mang hỗn loạn mà phẫn nộ, áo bào vốn đã lỏng lẻo cũng phanh rộng, để lộ một mảng ngực trắng nhợt.

(1) Khốn Tiên Tác 

//

Mộ Dung Liên xuống khỏi giường Tương Phi, tay vẫn cầm que bạc khuấy hương liệu, cúi người nhìn Cố Mang chòng chọc: "Trọng Hoa rộng lớn đều là giang sơn của Mộ Dung ta… Tướng quân, ngươi muốn chạy đi đâu? Ngươi chạy được đến đâu?"

Nói đoạn, gã bất ngờ giơ tay tát Cố Mang.

"Bốp" một tiếng chát chúa, dùng hết mười phần sức, gò má thoắt cái hiện lên năm vết đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!