Sở Tuần thời niên thiếu lớn lên trong đại viện quân đội gần chân núi phía Tây, xứng danh quân nhân thế gia, con cháu đại viện.
Bắc Kinh những năm tám mươi, cải cách mở ra không lâu, trăm nơi hoang phế chờ phục hưng. Ba vòng (1) bên ngoài thủ đô cũng không quá phồn hoa, những khu nhà dân thấp bé thấy ở khắp mọi nơi, các tấm biển quảng cáo lớn ven đường dùng màu sắc tươi sáng viết "Đường chủ nghĩa xã hội có đặc sắc Trung Quốc" (2). Những cột điện gỗ giăng đầy dây điện màu xám đậm, trong cơn gió bấc phát ra tiếng vang cót két cọt kẹt, trên không trung lộ ra màu lam nhạt tinh thuần.
(1) Ở Bắc Kinh, từ nội thành chia thành nhiều vành đai, càng gần trung tâm thì càng hiện đại, sầm uất. (Cre: shenyaying. wordpress. com)
(2) Xem thêm ở đây
Bắc Kinh khi đó vẫn còn sót lại rất nhiều kiến trúc xây dựng đô thị theo kiểu Liên Xô những năm năm mươi, xung quanh bốn phía thành cổ, trải rộng các cơ quan quân đội và ký túc xá đại viện. Bắt đầu từ phía Tây là Bộ tư lệnh hải quân, Bộ tư lệnh không quân, Cục hậu cần, Tổng chính, Tổng tham, bệnh viện 301, 304, Chỉ huy học viện không quân. Phía Tây Bắc là Ủy ban kế hoạch, Cục thống kê quốc gia, Bộ hàng không vũ trụ, Bộ thủy lợi, Bộ an ninh nhà nước, các bộ và uỷ ban trung ương cơ quan đại viện.
Đại viện quân đội đều có tường cao bao bọc, tiền viện là văn phòng làm việc, hậu viện là ký túc xá, cổng viện có giải phóng quân mang súng canh gác. Những tiểu chiến sĩ này ở viện Trúc Tía trong doanh trại bên cạnh công viên, mỗi sáng sớm mặc quân trang, đội quân mạo, vai đeo súng, đá chân nện bước nhịp nhàng, chậm rãi xuất phát đến các cổng đại viện, đổi tốp, thực uy phong.
Sở Tuần từ nhỏ chính là nhìn thấy các tiểu chiến sĩ mặc quân trang, đá chân nghiêm trang bước đi, đổi tốp mà lớn lên.
Mỗi sáng sớm, từ xa cậu nghe thấy tiếng khẩu lệnh dưới lầu, liền từ trên giường trở mình bật dậy. Bởi vì sợ lạnh, lại bọc chăn nhỏ lên mình, đứng ở mép giường, lấy tay lau đi hơi nước đọng trên cửa sổ, từ xa nhìn thấy một đội tiểu binh ca dáng người cao ngất ở cổng đại viện, cử chỉ nghiêm trang lại cực đẹp trai……
Sở Tuần từ nhỏ ngưỡng mộ khâm phục các thanh niên uy vũ anh tuấn này, tự nhiên mà sinh cảm giác thân thiết.
Cha Sở Tuần Sở Hoài Trí lúc ấy là Sư trưởng quân đoàn 38, ông nội là cán bộ kỳ cựu về hưu, trong nhà có hai cháu, Sở Tuần đứng hàng thứ hai. Ông nội Sở Tuần, cùng Cố lão tướng quân ở tầng trên nhà bọn họ, và Thẩm lão gia tử cách vách nhà họ, năm đó cũng coi như chiến hữu, đồng nghiệp, nhà ba người quan hệ không tồi. Cũng bởi vì như thế, Sở Tuần từ thời mặc quần yếm chạy quanh lầu trên lầu dưới, liền quen biết Thiệu Tiểu Quân và Thẩm Bác Văn.
Những người cha của mấy đứa trẻ hàng năm đóng quân trong bộ đội, binh doanh, bình thường không rảnh chiếu cố giám thị các con, con nít đều là giao cho ông nội bà nội chăm sóc. Cha Thẩm Bác Văn khi đó suốt ngày ở quân đồn trú võ cảnh ở Kinh Giao (3), quản không được con trai, mà Thiệu Quân từ nhỏ được nuôi ở nhà ông ngoại, ba đứa trẻ này cứ thế tự nhiên mà ở chung một chỗ, chơi với nhau từ bé, sau lại cùng được gửi vào một nhà trẻ bộ đội.
(3) Ngoại ô Bắc Kinh
Mỗi một khu đại viện tương đương với một xã hội nhỏ độc lập, một thành phố khép kín, những gì cần có đều có, tự cấp tự túc. Ở nơi này quan hệ giữa mọi người đơn giản mà thân mật, mỗi nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, rất quen thuộc nhau, nhà ai cũng biết đứa nhỏ nhà người khác, đều thích nghị luận.
Giữa một đám trẻ xấp xỉ tuổi nhau, Tiểu Tuần Tuần được người trong đại viện công nhận là đáng yêu nhất, là đứa trẻ được mọi người thích nhất.
Tiểu Bác Văn rất nghịch, Tiểu Quân Quân ư, thực yêu khóc.
Người lớn bồng Tiểu Bác Văn đi ra, các chú dì nhéo nhéo một trận, dụ, "Kêu chú, kêu dì đi con."
Tiểu Bác Văn chớp mắt to, ê a một chốc, xoay đầu, không gọi người, sau đó bắt đầu ngọ nguậy không ngừng, cứ như bị ADHD (4). Người lớn chỉ không để ý một chút xíu, đứa nhỏ này liền chạy một mạch đến phòng thường trực, thừa dịp người ta không đề phòng, ôm chân tiểu chiến sĩ đứng ở trạm canh gác, gặm, cắn, nhè nước miếng, cả phòng tán loạn, khiến tiểu chiến sĩ hoảng sợ kêu to, đứa nhỏ, đứa nhỏ nhà ai vậy, cắn người ——
(4)ADHD: Rối loạn tăng động giảm chú ý (Attention
-deficit hyperactivity disorder
-ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý.
Gặp phải Tiểu Quân Quân được bế ra phơi nắng, Quân Quân ăn mặc vừa tân thời vừa xinh đẹp, trên đầu đội mũ quả dưa bằng nhung màu hồng nhạt, các dì các thím thích vô cùng, hết nhéo tay lại véo má, "Kêu dì đi."
Quân Quân rất được cưng chiều, khuôn mặt bị ngắt nhéo một lát, rốt cuộc nhịn không được, khóe miệng kéo ra, môi run lên, trong mắt nhanh chóng ngập nước, "Oa!!!!!!"
Khóc.
Con nít nhà khác khóc nhè, cũng chỉ khóc hai phút, hò hét một chút là xong. Thiệu Quân không như vậy, Thiệu Quân khóc một cái là nửa ngày, cố hết sức khóc, từ giữa trưa khóc đến chạng vạng nhà ăn bắt đầu dọn cơm, thật giống như chịu thiên đại uất ức, tiếng khóc thét từ khoảng không trong đại viện truyền khắp cả khu ký túc xá, oan tình rung trời động đất, bởi vậy mới có một tên hiệu, "Tiểu khóc bao (5)", ai cũng không thể trêu vào, không dám chọc.
(5) Tiểu khóc bao: Bao là bao bọc, cái túi, tiểu khóc bao có thể hiểu là cái túi nước mắt, hay khóc nhè.
Trong ba đứa nhỏ, Tiểu Tuần Tuần là đáng yêu nhất, từ nhỏ cũng không thích khóc, không ham nháo, thông minh, hiểu chuyện, hơn nữa miệng đặc biệt ngọt.
"Chào —— dì."
"Chào —— chú."
"Ông nội ——"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!