Chương 6: (Vô Đề)

Một ngày sau quay về Bắc Kinh, máy bay từ từ đáp xuống sân bay thủ đô, ngoài cửa sổ là vô vàn ngọn đèn lấp lánh như ánh sao, trong không khí phồn hoa tràn ngập cảm giác đã về nhà.

Hai người ngồi chung một máy bay, người ở đầu người ở cuối, người khoang hạng nhất, người khoang phổ thông.

Thật không phải nhà nước luyến tiếc hai vé máy bay khoang hạng nhất, mà là thân phận hai người bí mật đặc thù, không thể tùy tiện cùng nhau lộ diện.

Sở Tuần đeo kính mắt màu trà, ngửa người dựa vào phía sau, bắt chân, thay đổi ba vị nước trái cây, miệng ngậm một cây kẹo que, đầu lưỡi trộn ra vị bạc hà ngọt ngào, say mê thưởng thức cảnh đêm quen thuộc ngoài cửa sổ. Ở cabin nào đó phía đuôi máy bay, Hoắc Truyền Võ ngồi sát lối đi, vành mũ lưỡi trai ép xuống cực thấp, cả hành trình nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không nhúc nhích, cũng không uống nước.

Người này duy nhất một lần nâng mí mắt lên là qua khe hở chỗ rèm cửa ngăn cách khoang hạng nhất, chăm chú nhìn Sở Tuần vào toilet.

Sân bay người như mắc cửi, bước chân vội vã, hai thân ảnh thon gầy mặc áo khoác dài gặp thoáng qua, dùng nhiệt độ nóng cháy bắn ra nơi khóe mắt đảo qua mặt đối phương, ai cũng không nói chuyện với ai.

Sở Tuần lười biếng một tay đút túi, mang theo chiếc va li nhỏ bước lên thang cuốn tự động, từ lầu hai nhìn xuống, quan sát đại sảnh.

Một người đàn ông ở phía sau hướng cậu đi tới, đại khái là vội vã bắt taxi, đẩy ra đám đông chen đến phía sau Sở Tuần, "Làm phiền một chút, làm ơn tránh……"

Dư quang nơi khóe mắt Sở Tuần đảo qua.

Người nọ còn chưa dứt lời, thanh âm kẹt trong cổ họng liền im bặt, thân thể đột nhiên ngã về phía trước, hai chân cơ hồ không khống chế được toàn thân, đầu váng mắt hoa bị một bàn tay to nắm giữ, từ bên cạnh Sở Tuần ngay tại chỗ xoay tròn một trăm tám mươi độ, nhanh chóng bị kéo về một góc bí mật ở đại sảnh……

"Ai……"

"A ——"

Người đàn ông kia tứ chi treo lơ lửng, chỉ kịp nhìn thấy người phía sau đi một đôi giày da màu đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, vạt áo khoác bị gió mạnh thổi lên, lộ ra một mảnh xanh lục đậm màu.

Ánh mắt sắc bén của Hoắc Truyền Võ ẩn phía sau kính râm, một tay lấy tốc độ tia chớp rà soát từng chỗ then chốt khắp thân thể đối phương, xác nhận "Sạch sẽ".

"Ư……"

Tiếp theo đầu người vô tội xui xẻo kia tiến đến một thùng rác cỡ lớn, hai chân hướng lên trời, gần chỗ cửa của một cửa hàng tạp hóa, tiếng bước chân đi giày da nhanh chóng biến mất.

Sở Tuần lẳng lặng đứng trên thang cuốn, mặt không chút thay đổi, một góc mắt kính màu trà thoảng qua thân ảnh màu xanh đậm phía sau.

Cậu bước xuống thang cuốn, đi ra ngoài, theo bản năng quay đầu lại một chút. Hai người từ xa đối diện nhau, cách dòng người tấp nập, tựa như cách xa thiên sơn vạn thủy, thiên ngôn vạn ngữ, thời gian lưu chuyển ngưng trệ, ánh mắt "dính" nửa giây, nhanh chóng mỗi người đi một ngả. Ngoài đại sảnh có chuyên gia khác tiếp ứng Sở Tuần về nhà.

Hai người bọn họ không thể quen biết, không thể nói chuyện.

Hai người thuộc hai thế giới bất đồng, trong cuộc sống không thể cùng nhau xuất hiện.

Cơ hội tiếp xúc duy nhất, chính là mỗi chuyến xuất môn làm nhiệm vụ, một người giống như cái bóng, phiền muộn đi theo.

* * *

Sở Tuần về đến nhà, mở cửa nghênh đón cậu chính là Thiệu tam gia.

Thiệu Quân chân trần kéo lê dép lê bằng vải nhung, mặc áo ba lỗ cùng quần ngủ hình gấu con, đầu tóc rối bời, ngậm thuốc, cảm giác tùy ý mà thoải mái, thật giống như đây là nhà cậu ta.

"A, Tuần nhi…… Cậu đã về ……"

Thiệu Quân còn buồn ngủ, xoay người tắt TV đang ồn ào trong phòng khách, muốn quay về phòng ngủ.

"Ngạt muốn chết, tắt thuốc đi, mắt tôi đau."

Sở Tuần kéo va li vào nhà, cả người tiến vào một trận lương khí, phong trần mệt mỏi.

"Thuốc cũng không cho hút, về sau tôi không ở với cậu nữa."

Thiệu Quân bĩu môi than thở, quần ngủ xệ xuống, dưới thắt lưng lộ ra non nửa cái mông được bao bọc trong chiếc quần lót sọc, thực cong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!