Chương 5: Một đêm ấm áp

Hai người tựa gần nhau trong chốc lát, tâm tư phiền muộn vấn vương, những lời nghẹn trong lòng đều muốn nói với đối phương, điện thoại ngay lúc này lại liên tiếp gọi tới.

Sở Tuần có riêng một cái di động để liên lạc với bạn bè, quanh năm luôn duy trì trạng thái mở máy, là để tiện cho người quen tìm cậu.

Mọi người đều tìm được cậu, này cũng là một loại che dấu; ngày nào đó người này tự nhiên mất tích, bằng hữu tìm khắp nơi không thấy cậu, kia mới không thích hợp.

Bình thường điện thoại tìm Sở thiếu gia, không phải mấy anh em chơi thân từ nhỏ của cậu, thì là hồ bằng cẩu hữu trong kinh doanh, không liên quan đến chính sự, Hoắc Truyền Võ mắt lạnh nhìn thấy, quay mặt qua chỗ khác.

"Tiểu Thang?"

"Sao vậy… Nhớ tôi sao?"

"Đừng gọi tôi thân ái, buồn nôn, có việc gì… nhờ tôi hả? Nhờ tôi thì sớm nói a."

"Cút đi, đừng gọi tôi cái kia, cách Thái Bình Dương đừng phun nước miếng lên mặt tôi…"

Sở Tuần cùng vị Thang công tử kia cách điện thoại lảm nhảm. Lúc nói chuyện Sở Tuần biểu cảm lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, mỗi một câu nói ra dường như không phải suy nghĩ, không cần động não, đầu lưỡi tựa như trực tiếp phóng ra đoạn ghi âm đã có sẵn trong bụng, thỉnh thoảng lại bật ra một hai câu ám muội, bởi vì thân thể suy yếu, thanh âm có chút khàn khàn, càng có vẻ trầm thấp mê người.

Hoắc Truyền Võ mỗi khi gặp trường hợp thế này, đều thấy bản thân không nên lưu lại, không có chỗ lánh đi, còn mẹ nó phải nhìn người này.

Tâm tư mềm mại dịu dàng mới vừa rồi kia, lúc này tan thành mây khói, chỉ còn phiền toái, khó chịu.

Anh đi một vòng trong phòng khách, đứng đó, chờ Sở Tuần cúp điện thoại, trong lòng mắng tên họ Thang này không có việc gì suốt ngày chạy tới dán Sở Tuần, chỉ để bị trêu chọc vài phút qua điện thoại?!

Sở Tuần cũng mệt mỏi, tùy tiện có lệ vài câu, gọn gàng trấn an xong Tiểu Thang liền cúp máy.

Truyền Võ nhanh chóng bước tới, đem điện thoại lấy đi, điện thoại ngay sau đó lại mẹ nó vang. Anh vừa nhìn, là Thiệu Quân.

Hoắc Truyền Võ chần chờ một giây: "Thiệu Quân, cậu nghe không?"

Sở Tuần vừa nghe liền đưa tay: "Đưa tôi."

Hoắc Truyền Võ: "Cậu không thấy phiền sao, cậu nghỉ ngơi một chút cũng không được à?"

Sở Tuần: "Cậu đưa tôi."

Hoắc Truyền Võ nắm chặt điện thoại, không buông tay, sau sáu tiếng chuông vang, Thiệu Quân cúp máy. Sở Tuần bĩu môi đưa tay với lấy điện thoại, đầu ngón tay Truyền Võ ấn xuống cơ hồ đem màn hình bóp nát, Thiệu Quân bám riết không tha lại gọi lại.

Truyền Võ trả điện thoại lại, chạy lấy người, chui vào toilet buồn bực hút thuốc……

Anh hút hết một điếu rồi đi ra, tên Thiệu Tiểu Tam này vẫn còn đang nói, dính như keo.

Thiệu Quân cũng rất quấn người, rất trẻ con, hơn nữa so với họ Thang càng dính Sở Tuần hơn. Hai người biết nhau từ thời nhà trẻ, từ nhỏ cùng lớn lên trong đại viện quân đội, gắn với nhau như song bào thai, so với anh em ruột còn thân hơn. Thiệu Quân có một đoạn thời gian rất dài cùng trong nhà quan hệ không tốt, bình thường đi làm ở ngục giam, tan tầm vào thành không trở về nhà mình, chuyên môn chạy tới chỗ Sở Tuần ở, hai người hận không thể ở chung một chỗ.

Người này còn có chìa khóa nhà Sở Tuần, đúng lý hợp tình xem nhà Sở tiểu nhị như nhà mình, tùy ý ra vào, chưa bao giờ khách sáo.

Hoắc Truyền Võ vô thanh vô tức đi qua phòng khách, đứng ngoài cửa phòng ngủ, nghe hai người kia nói chuyện điện thoại.

"Tuần nhi, tôi ở nhà cậu, khi nào cậu trở về?"

"Vậy à, được rồi, không có việc gì, tâm tình không tốt, chờ cậu trở về."

"Ba giờ đêm? Á, tôi quên mất là lệch múi giờ, ngại quá đi. Tôi ở nhà cậu xem đĩa cậu mua nè."

Giọng điệu Thiệu Quân thoải mái, đúng là người không hiểu chuyện.

Hoắc Truyền Võ ngậm một điếu thuốc không châm, cắn chặt hàm răng, trong lòng khó chịu, kỳ thật là tâm đau.

Anh đặc biệt nghĩ tới chuyện đi qua trực tiếp cúp điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!