Chương 49: Hoắc gia thức tỉnh

Trung thu mười lăm tháng tám, ngày lễ mọi nhà đoàn viên, Sở tổng phát cho mỗi nhân viên trong công ty cậu hai hộp bánh trung thu Cung Di Phủ lớn, nữ nhân viên lại được thêm một phiếu giảm giá đến thẩm mỹ viện. Ngay cả cậu cũng mang theo bánh trung thu cùng rượu về nhà ăn tết.

Tết âm lịch hàng năm, Tết trung thu, cùng với sinh nhật trưởng bối trong nhà, những ngày này phải về đại viện, toàn gia đoàn tụ.

Thiệu Quân gọi điện thoại lại đây: "Tuần nhi, nhà ông ngoại tôi có con cua lớn, cậu đến không?"

Sở Tuần nói: "Không đến, cậu ăn đi."

Thiệu Quân bĩu môi: "Cua to lắm, béo ngậy luôn! Cậu không ăn tôi cùng Đại Văn Tử ăn hết, không chừa cho cậu!"

Sở Tuần cười nói: "Để hai người các cậu ăn thành người tám chân luôn!"

Sở Tuần trong tay cầm đồ đạc, lộ ra nụ cười thân thiện với chiến sĩ gác cổng đại viện. Tiểu chiến sĩ này năm nay mới tới, không biết rõ Sở thiếu gia, ánh mắt ngơ ngác mờ mịt. Thình lình Sở Tuần khoát tay, nửa đùa nửa thật kính một quân lễ với tiểu binh, tiểu binh vội vàng "Chập" nghiêm, chào lại, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhìn công tử này vui tươi hớn hở cười láu lỉnh, nghênh ngang đi vào.

Sở Tuần đi ngang qua cây hòe lớn cạnh tường viện, dưới đại thụ trát xi măng bằng phẳng. Trước mắt cậu lờ mờ hiện lên hình ảnh bức tường gạch đỏ. Cậu khi đó cùng cậu bé của cậu ngồi ở trên thành tường, thực hăng hái, hát vang "Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không ngã", thiếu niên chí khí không nói sầu……

Toàn gia tụ lại trong nhà Sở lão gia tử. Sở Du đã tới, vừa vào cửa liền túm lấy người: "Tiểu Tuần nhi!"

Sở Tuần bỏ tay anh cậu ra, không mặn không nhạt: "Đừng nháo a."

Hai anh em những năm gần đây quan hệ giằng co, ít nhất sẽ không công khai trở mặt ồn ào. Sở Du vui đùa kề mặt lại: "Tuần nhi, nghe nói đi Tam Giác Vàng du lịch hả? Không khiêng mấy khối ngọc tốt trở về sao? Hai ngày trước anh đến công ty chú, kết quả không gặp được chú."

Sở Tuần: "Tìm tôi làm gì?"

Sở Du: "Anh lần trước bàn với chú chuyện ngân sách kia……"

Sở Tuần vắt chân ngồi ở sô pha: "Không được."

Sở Du không vui, bặm môi: "Hừ, sao cái gì chú mày cũng không chịu dựa vào ngân sách vậy? Lúc nào cũng giội nước lã vào anh chú! Anh đây cho chú biết, đầu năm nay đám thái tử đương triều ai ai cũng dựa vào thứ này phát tài đó……"

Sắc mặt Sở Tuần trầm xuống, hỏi: "Anh, anh còn cùng vị kia có qua lại làm ăn."

Ánh mắt Sở Du chợt lóe, vội vàng giải thích: "Cũng không có. Tiểu Tuần nhi, đừng nổi cáu với anh chú chứ."

Sở Tuần híp mắt nhìn chằm chằm Sở Du: "Anh, tôi nhắc nhở anh, nhà bọn họ "rất nhiều chuyện" dựa vào ngân sách, không chừng có ngày liền "xui xẻo suy sụp", đi tong. Anh gần ai đó quá, ngày nào đó cổng thành cháy, trước tiên đốt trụi anh."

Sở Du than thở: "Biết rồi……"

Sở Du khẽ đảo mắt liếc Sở Tuần. Hắn hiện tại càng ngày càng có chút sợ cậu em trai này, thường xuyên nhìn không thấu trong đầu Tiểu Tuần đang suy tính cái gì. Hắn cảm giác em trai hắn không đơn giản, khôn khéo lợi hại, thường xuyên nói chuyện ám chỉ, dấu diếm mũi nhọn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Sở Tuần nói như vậy cũng là có nguyên nhân. Tình báo cậu mang về chuyến này, Tổng tham đặc biệt tìm đồng sự khoa kỹ thuật điện tử nghiên cứu phân tích, rất nhanh có manh mối. Hơn nữa Tổng tham tam bộ (cũng chính là Cục trinh sát) nghe lén nội bộ vị lãnh đạo nào đó, cậu trong lòng đại khái có tính toán. Quan viên địa phương tỉnh Tây Nam đối với việc buôn bán người qua biên giới, phạm tội giám sát sơ suất, không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có thể còn làm ô dù gián tiếp cho bọn buôn bán bất chính, thu nhận hối lộ, tham dự chia hoa hồng. Hiện giờ mắt thấy sự việc bại lộ, những người đó cũng sợ hãi sốt ruột, lâm thời ngấm ngầm tiến kinh thành khơi thông đường lối, tìm kiếm chỗ dựa chính trị vững chắc phía sau màn hỗ trợ hóa giải…… Đến đây liền liên quan đến thế lực địa bàn của một phe phái thuộc Hầu gia. Ngón tay Sở Tuần vuốt ve đường hoa văn trên tay vịn sô pha, vết thương ẩn sâu trong tim che giấu hơn mười năm không thể gặp người, vết sẹo ấy, hiện giờ từng chút từng chút hiển lộ; người yêu cùng kẻ thù, cậu phân rõ hơn bất cứ ai.

Sở Tuần lười cùng anh cậu vô nghĩa. Sở Du mấy năm nay hoàn toàn không biết em trai mình làm nghề gì, nhưng Sở Tuần rất rõ anh cậu có bao nhiêu đại bổn sự, ăn được mấy bát cơm.

Cậu ném chuyện phiền lòng này ra sau đầu, nhàn rỗi vào bếp xem sư phụ nấu ăn.

Sở gia thập phần chú trọng ăn mặc, ngày lễ ngày tết đặc biệt mời đại sư phụ ở tiệm ăn xưa đến nhà làm gia yến. Người như thế, bề ngoài cực lực điệu thấp, không theo lời mời của ông chủ, khinh thường ở bên ngoài tươi cười cùng một đám nhà giàu mới nổi làm bạn. Sở gia từ đời ông cố đã quen biết với mấy ông chủ các cửa hiệu lâu đời ở kinh thành, Khách Quý Lâu, Hồng Tân Lâu, Thái Phong Lâu. Sau khi sư phụ già qua đời liền mời đồ đệ thân truyền của ông.

Hôm nay mời đến chính là đầu bếp của "Đông Hưng Lâu", một trong tám đại lâu nổi tiếng ở kinh thành.

Sở Tuần có hưng trí hỏi: "Sư phụ, ngài chiên miếng cá phi lê này, bên trong ướp nước gì vậy?"

Đại sư phụ cười tít mắt, tuổi không nhỏ, nói chuyện rất chậm: "Cái này không phải nước, mà là Hương Tao Lỗ. Món này tên là Cá phi lê ướp rượu, dùng nước ép hèm rượu thêm rượu Thiệu Hưng cùng nước hoa quế phối thành hương tao lỗ, ướp vào thịt cá làm chúng tươi ngon, thơm, bóng đẹp, lại mềm…… Đây là món ăn nổi tiếng nhà hàng Sơn Đông chúng tôi đem đến Bắc Kinh đấy."

Sở Tuần vừa nghe, đáy mắt sáng ngời, vội hỏi: "Ngài là người Sơn Đông? Ngài biết làm bánh táo không?"

Cá phi lê ướp rượu, hải sâm nướng hành, vịt hấp rượu, trứng cá mực chưng…… Đại sư phụ làm xong món nào, Sở Tuần ở bên cạnh lấy mấy cái cà mèn, mỗi món trộm một ít.

Gia yến ăn được một nửa, Sở Tuần cầm theo một túi đựng cà mèn, rời tiệc sớm, nói với ông nội cậu: "Con đến 301 tặng bánh trung thu cho ông Lưu đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!