Đầu óc Sở Tuần vụt xoay chuyển, lúc này đã nhận ra mình vì sao bị máy dò hồng ngoại tìm thấy.
Bởi vì kia căn bản không phải là máy hồng ngoại, mà là máy dò tia phổ tắc (1). Thuật tàng hình của cậu có thể dùng dòng năng lượng của bản thân gây nhiễu tia hồng ngoại, năng lượng sóng điện não cậu phát tán lại vừa lúc bị tia Ψ chặn, khiến cậu bị bắt.
Mắt Địch Khang mang ý cười tà, liếc nhìn đồng bọn: "Tôi nói, người này từ xa chạy tới đây đạp trúng cơ quan tìm anh, Hàn Thiên, anh nói thế nào?"
Hoắc Truyền Võ lạnh lùng: "Chán sống vẽ chuyện, ở Kim gia trang viên thoải mái không muốn, xử —— tử ——."
Gương mặt Hoắc Truyền Võ cực kỳ lãnh khốc, trên mặt tựa như phủ một tầng băng, tựa hồ đã quen đeo lớp mặt nạ này, giọng điệu này, hai chữ cuối cùng từ trong hàm rằng nghiền ra, kẻ khác không rét mà run.
Cổ họng Sở Tuần run run, lông mi chớp chớp, có trấn định bình tĩnh thế nào, nghe hai chữ vô cùng bén nhọn chói tai kia bật ra từ miệng người quen thuộc trước mắt, tâm vẫn là hung hăng rút một chút.
Sở Tuần kêu lên: "Hàn Thiên, anh thả tôi ra, anh đã cứu tôi một lần, tôi có ơn tất báo."
Hoắc Truyền Võ mắt lạnh nói: "Hàn gia đã cứu cậu một lần, chính cậu tự đưa lên cửa, tôi còn để cậu lần thứ hai trở về sao?"
Đáy mắt Sở Tuần đỏ sậm, trong lời nói mang theo ẩn ý: "Anh có biết Nhị gia tôi là người thế nào, thân phận gì không… Các người dám tổn thương tôi, chính là đắc tội người phía sau tôi, mụ đàn bà Tisa La kia động vào nổi sao?"
Hoắc Truyền Võ cười lạnh nói: "Cậu cảm thấy tôi sợ Tổng tham quân bộ các người sao?"
Sở Tuần: "……"
Sở Tuần trong nháy mắt có một tia hoảng hốt, lo lắng không yên, sợ mình ngày hôm trước phán đoán sai lầm, chẳng lẽ Hoắc Truyền Võ không phải người chú Hạ nhắc tới…… Chẳng lẽ người này thật là?! Trong tay cậu không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh thân phận thật sự của Truyền Võ, toàn bộ đều bằng phán đoán chủ quan, có lẽ chỉ dựa vào chút lưu luyến cuối cùng còn sót lại đối với một người suốt mười mấy năm qua……
Địch Khang mang súng, cười lạnh xem náo nhiệt, nhìn hai người đấu võ mồm. Người này tướng mạo điển hình của dân bản xứ Myanmar, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng vàng to cỡ ngón út.
Sở Tuần nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn. Cậu bị cái lồng thủy tinh lớn chụp xuống nhốt bên trong, lấy năng lực của cậu, có biện pháp cưỡng ép thoát vây, nhưng mà trước mắt hai nòng súng chĩa vào, cậu vô luận thế nào cũng không có khả năng đào tẩu dưới nòng súng.
Sở Tuần cố nén tức giận cùng uể oải, nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ: "Anh mời Tisa La đến đây, tôi tự mình nói với cô ta, tôi có thứ cô ta muốn."
Hoắc Truyền Võ trả lời: "Bằng cậu mà muốn gặp cô ta."
Cậu gặp mụ đàn bà kia, còn mẹ nó có thể có đường sống……
Địch Khang nhướn mi nhìn thoáng qua đồng bọn: "Không trói hắn áp tải lên à?"
Hoắc Truyền Võ nói: "Không cần, trước xử hắn rồi xử tới họ Kim kia."
Nói xong, người này từ trong túi quần lấy ra ống hãm thanh, lắp vào nòng súng, nâng nay nhắm vào Sở Tuần đang bị nhốt bên trong! Vết sẹo ngang mặt Truyền Võ lộ ra lãnh khốc cùng hàn ý, khiến tên Địch Khang kia cũng thầm giật mình sững sờ.
Môi Sở Tuần phát run, híp mắt: "Anh dám……"
Hoắc Truyền Võ nháy mắt với Địch Khang, ý chỉ đồng hồ lớn trên tường: "Cách 0:00 giờ còn hơn mười giây, hai ta vào đúng lúc chuông 0:00 giờ vang lên đồng thời nổ súng, xem súng ai nhanh hơn đục thủng thủy tinh bắn trúng mi tâm hắn."
"Loại thủy tinh này nghe nói chúng ta không có người nào có thể dùng đạn bắn nát. Hôm nay hai ta thử xem."
"Cược một cây vàng thỏi, đừng quỵt nợ với tôi."
Truyền Võ bổ sung nói.
Địch Khang ha ha cười hai tiếng: "Cược thì cược."
Hai người nhanh chóng bước về phía sau, đồng thời nâng tay giương súng nhắm Sở Tuần!
Sở Tuần sau lưng dán tường, bắp thịt cả người căng cứng. Trong nháy mắt kia toàn bộ tri giác của cậu thậm chí có chứa vài phần bi tráng, có loại xúc động, liền đứng tại chỗ dùng cơ thể huyết nhục làm bia cho đối phương nhắm, chỉ nhận được một đáp án, người trước mắt, không phải người mình biết năm đó.
Kim đồng hồ trên tường nhanh chóng nhích từng giây, khoảng cách tới 0:00 giờ chưa đầy hai giây, Hoắc Truyền Võ lui xuống, đúng lúc Địch Khang cũng nâng súng lên, họng súng Truyền Võ lúc này đột nhiên xoay qua, trong khoảng cách rất gần nhắm vào đầu Địch Khang, bóp cò súng.
Hoắc nhị gia mặt không chút thay đổi, thủ pháp gọn gàng lưu loát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!