Sở Tuần ngoan cường đứng dậy, nhặt khẩu súng rơi trên đất của tên bị chết, "Phụt" một tiếng phun ra một miếng nước bọt lẫn máu.
Cậu không dám đi dọc đường phố, chui vào một cửa hàng, muốn từ cửa sau đi tắt ra đường nhỏ. Mới vừa đụng vào cửa sau, cửa thế nhưng "cạch" một tiếng từ bên ngoài bị mở ra. Có người dường như cũng thông minh khôn ngoan như cậu lựa chọn cửa sau, một người đàn ông đeo kính mát ngăm đen cao lớn cầm súng trường trong tay chợt tiến vào, mắt Sở Tuần không dám nhìn thẳng mặt tay súng, trực tiếp quay đầu bước đi, trong lòng ảo não thiếu điều quỳ trước đối phương!
Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này còn có thể trông cậy vào khẩu súng lạnh lùng kia lại cứu mình sao?
Nhị gia là dân kỹ thuật, mẹ nó sợ nhất xui xẻo gặp phải đối cứng, đụng độ giao chiến……
Sở Tuần chưa chạy được một bước, thắt lưng đã bị người từ phía sau ghìm chặt. Một cánh tay màu nâu rắn chắc gần như dùng sức siết lấy bụng cậu, kéo cậu lại! Lồng ngực rộng lớn ép phía sau lưng cậu tỏa ra khí tức nóng bỏng ẩm ướt đặc biệt của rừng cây nhiệt đới, loại cảm giác áp bách cùng cường thế kỳ dị khó hiểu này làm cho Sở Tuần giãy dụa thở gấp trong mê muội, lần đầu tiên trong tình cảnh này không biết làm sao.
"Đừng nhúc nhích."
Tiếng người phía sau trầm thấp dồn dập.
"A?……"
Sở Tuần quay đầu lại chỉ thoáng nhìn qua kính mát che khuất hơn phân nửa khuôn mặt đối phương, khuôn mặt lãnh khốc, súng trường trong tay, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo nhiễm huyết.
"……"
Song phương đều ngây người một giây đồng hồ, Sở Tuần là trong óc tính kế thoát thân, người đàn ông phía sau là do dự không hiểu, hoảng hốt không thể xác nhận, thanh âm khàn khàn, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được kêu một tiếng.
"…… Sở Tuần?"
Khẩu âm xa lạ, tựa như từ chốn xa xăm nào đó lóe lên một tia sáng, rồi lại rõ ràng như đã từng nghe qua, khàn khàn, trầm hậu, mang theo mùi mồ hôi quen thuộc cùng mùi vị của cỏ xanh đồng nội dưới ánh mặt trời. Sở Tuần sau đó nhận ra, khẩu âm người này nam không nam bắc không bắc, giống người Trung Quốc cố ý bắt chước giọng điệu người Hoa Đông Nam Á.
Sở Tuần theo bản năng "Vâng" một tiếng. Ngoài phòng tiếng súng lại vang lên, người phía sau siết chặt thắt lưng cậu, "Mang cậu đi."
Sở Tuần lại một lần nữa bị người ném lên ghế sau của một chiếc xe jeep mui trần.
Lần này, thủ pháp của người này so với vệ sĩ Lâm Tuấn của cậu còn thô lỗ hơn, làm cái mũi thẳng tắp cao quý của cậu nện mạnh vào ghế, máu lại chảy ra.
Tay súng không kịp chiếu cố mũi cậu, chân đạp lên sườn xe, nhảy vọt vào vị trí người lái, nhấn ga, bánh xe jeep bắn ra một làn bụi mù.
Sở Tuần chùi máu trên khóe miệng, người đàn ông phía trước cậu có mái tóc đen được cắt rất ngắn, hai bên tóc mai lộ ra da đầu màu xanh, làn da sau gáy cùng cánh tay căng chặt rắn chắc, phơi nắng thành màu da đậm màu vùng nhiệt đới, cả người giống như được bao bọc trong dòng nước thép màu đỏ sẫm, có cảm giác như một binh khí lạnh lẽo sáng bóng……
"A, anh?……"
Sở Tuần nhìn không rõ mặt người này, liếc mắt nhìn thấy hình xăm sau cổ anh ta. Hình hoa hướng dương đen, đóa hoa diễm lệ quỷ dị, rõ ràng là hình xăm biểu tượng của băng đảng Tisa La.
"Anh là người của Tisa La?"
Phản ứng đầu tiên của Sở Tuần, có thể nào tiểu tử anh chính là con vịt nổi danh trong truyền thuyết mà người đàn bà kia dưỡng không? Xoay lại đây cho Nhị gia nhìn một cái, băng đảng này có vài phần tư sắc, xem có thể đẹp đến cỡ nào?
Người kia dường như biết Sở thiếu gia trong lòng suy nghĩ tính toán cái gì. Cho dù không nhìn thấy mặt, từ sau đầu cũng nhìn ra được người này tầm mắt lãnh đạm đối với Sở Tuần hừ một tiếng, không lòng dạ nào giải thích.
Sở Tuần nghi hoặc giây lát đã bị thùng xe điên cuồng xóc nảy cùng với bụi đất mù mịt đầy trời ập vào mặt. Người kia phóng xe qua cầu lớn, chạy vào con đường đất trong núi, bốn bánh xe jeep cơ hồ bay lên, nhảy vọt lên núi, giống một con trâu rừng cường tráng ở trong rừng mở mang bờ cõi.
Sở Tuần dồn dập hỏi: "Anh chở tôi đi đâu?"
Người kia hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Sở Tuần nói: "Tôi phải trở về trang viên của Kim Bách Thắng!"
Người kia không đáp lại, nhưng Sở Tuần tựa hồ có thể hiểu được người này tích tự như vàng, không nói lời nào chính là đáp ứng. Người này sẽ đưa cậu trở về……
Sở Tuần bỗng nhiên nghĩ đến: "Lái xe Tiểu Lâm của tôi, hắn vừa rồi rớt xuống cầu, có thể trở về nhìn xem không?"
Người kia đáp: "Không thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!