Sở Tuần rời nhà một tháng không về, cả mẹ cậu cũng chẳng hay biết gì, không biết con mình bị cha nó mang đi đâu.
Chờ cậu về, trong đại viện đã thay đổi, dường như mọi thứ đều đã qua mấy đời.
Sở Tuần là người rất biết xem tướng, phó thác đúng người. Chú Hạ của cậu quả nhiên là người thủ tín. Chỉ có một hộp sô cô la, Hạ Thành đặc biệt dùng túi to gói kỹ, tự tay đưa cho Hoắc Truyền Võ, còn thêm vào một túi bánh táo hấp.
"Đây là Sở Tuần để dành cho cháu."
Hạ Thành nói xong, xoa xoa đầu cậu nhóc. Hắn ở địa vị cao, quen đối nhân xử thế, rất nhiều chuyện không tiện tỏ thái độ, đối với chuyện cả nhà Hoắc sư trưởng gặp phải có chút đồng tình tiếc nuối, cũng đau lòng cậu nhóc này.
Sở Tuần không biết, Hoắc Truyền Võ đã chờ cậu rất nhiều ngày, đợi đến sắp tuyệt vọng, gọi điện thoại đến Sở gia không thông, hỏi Thiệu Quân Bác Văn đều nói không biết Sở Tuần đi đâu. Khi cậu nhận được sô cô la, lúc ấy liền một hơi chạy đến Sở gia, gõ cửa.
Hoắc Truyền Võ cầm hộp sô cô la trong tay, hỏi: "Tiểu Tuần có nhà không?"
Kỳ thật cậu biết Sở Tuần nhất định không ở nhà, Sở Tuần nếu có nhà tuyệt đối sẽ không không để ý tới cậu. Mẹ Sở Tuần mở cửa, sửng sốt một chút, khó xử, sợ nhất gặp ai, người ta lại đến hàng ngày.
Cao Tú Lan nói: "Tiểu Tuần nhà dì không có nhà."
Truyền Võ hỏi: "Cậu ấy khi nào thì trở về?"
Cao Tú Lan miễn cưỡng cười nói: "Dì cũng không biết khi nào nó mới có thể trở về."
Truyền Võ bám riết không tha truy vấn: "Dì ơi, dì nói cho cháu biết cậu ấy đi đâu vậy?"
Cao Tú Lan nhíu mày, đang phiền lòng không có chỗ tố khổ đây.
Chị nghĩ thầm, cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Lão nương cũng không biết con tôi đến tột cùng bị người ta mang đi đâu nữa! Hỏi cha nó, cha nó qua loa. Hỏi lão Hạ, họ Hạ che che lấp lấp, không có một câu nói thật làm cho người ta bớt lo, tôi đây còn đang lo lắng cho con mình đây!
Cao Tú Lan lãnh đạm nghiêm mặt: "Tiểu Tuần nhà dì đến nhà người thân ở nơi khác rồi, đi du lịch."
Truyền Võ trong lòng trầm xuống, nhất thời thất vọng: "Cậu ấy không nói với cháu cậu ấy đi du lịch…… Nhà người thân của dì có điện thoại không?"
Cao Tú Lan dứt khoát nói: "Nhị Võ, nghe dì một câu, về nhà đi, về sau đừng tới tìm Sở Tuần nhà dì nữa. Đừng chơi chung với nhau nữa, không quá thích hợp."
Truyền Võ: "……"
Đừng chơi chung với nhau nữa.
Không thích hợp.
Truyền Võ không có biểu tình, cổ họng khẽ run.
Cao Tú Lan nhốt Hoắc Truyền Võ ngoài cửa, cũng không dám để người này vào nhà……
Hoắc gia lão nhị tối đó về nhà, bị mẹ nhét trong phòng khách truy hỏi.
Nhà cậu mỗi ngày từ sáng đến chiều tối cũng không bật đèn, phòng khách phòng ngủ tối đen, một mảnh hôn ám, yên lặng. Vách tường dường như cũng mang màu sắc bụi bại, không gian u ám chật hẹp trên trần nhà áp bách người ta nâng đầu không nổi.
Phòng bếp lạnh lẽo, rất nhiều ngày không nấu ăn. Mẹ cậu mỗi ngày nằm trong chăn không ra khỏi giường, thỉnh thoảng mới đi xuống, mờ mịt ở trong phòng bồi hồi, gọi tên con lớn.
Mẹ Truyền Võ có đôi khi mở tủ treo áo khoác, vuốt quân trang, quân mạo được xếp chỉnh tề, ngay ngắn của Hoắc sư trưởng.
Lưu Tam Thái hỏi: "Nhị Võ, nhẫm vừa rồi đi đâu?"
"Nhẫm lại đi tìm ai đó phải không?!"
Hoắc Truyền Võ cắn răng không nói gì, phía sau nắm chặt hộp sô cô la kia.
Mắt mẹ Truyền Võ giăng kín tơ máu, vành mắt sưng đỏ, cho tới bây giờ chưa từng kích động đến khàn cả giọng như vậy: "Nhị Võ nhẫm cũng không chịu thua kém phải không, sao nói mà nhẫm không nghe hả?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!