Chương 30: Tuần Tuần sưởi ấm trái tim

Ngày hôm sau, bộ đội tinh nhuệ ở quân đoàn 27 của Sở Hoài Trí nhanh chóng tiến binh, mấy lộ binh mã cùng với hắn giáp công vây kín, bao vây đồn trú của quân đoàn 38 ở Tây Giao.

Song phương cuối cùng không đánh nhau, không gây thành thảm kịch Ngự lâm quân thao luyện nhiều năm xung đột vũ trang giết hại lẫn nhau. Các sĩ quan trong quân đoàn 27 giống Sở sư trưởng, đều đi lính ở quân đoàn 38 nhiều năm, từ trên xuống dưới đều là dòng chính, làm sao chịu cảnh người một nhà đánh người một nhà?

Sau đó truyền ra tin tức hành lang, song phương từng ở ngoài quân doanh giằng co một lúc, là Sở sư trưởng bỏ súng, hai tay không hướng đối phương tỏ ý, muốn vào trong quân bộ nói chuyện, nói rất lâu. Cuối cùng đối phương không xuất binh, cũng không đấu võ, toàn thể buông súng nộp vũ khí.

Từ quân đoàn trưởng quân đoàn phó đến binh lính quân đoàn 38, toàn bộ tướng lãnh trong quân doanh đều bị giáng một bậc, quân đoàn Sở Hoài Trí tiếp quản chi bộ bộ đội này. Sở sư trưởng bởi vì hiểu biết cách bố trí binh lực của sư đoàn pháo binh quân đoàn 38 rõ như lòng bàn tay, tạm giữ chức phó quân đoàn trưởng, toàn diện hợp nhất, suốt đêm tiến hành bố trí chiến lược.

Bộ đội thiết quân luật vũ trang sẵn sàng, ở nhiều hướng khác nhau trên đường Phục Hưng thẳng tiến Bắc Kinh, làm nhân dân trong và ngoài nước hết sức kinh sợ. Xe tăng xe bọc thép nghiền bánh xích trên đường phố, trong ba ngày cường mạnh càn quét hoàn toàn ổn định thế cục……

Đêm đó, Sở Hoài Trí đã báo cáo với cấp trên, kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống, lần nữa cường điệu: Hoắc Vân Sơn không tạo phản.

Sở Hoài Trí báo cáo rằng, Hoắc Sư Trưởng chỉ bất đồng ý kiến với mệnh lệnh cấp trên đưa ra, một không khởi binh tạo phản, hai không kích động cấp dưới binh biến (1), ba khi chuyện phát sinh lập tức giao nộp vũ khí, bốn không có hành động nào cản trở bộ đội xuất binh vào thành, năm tình trạng sức khỏa của Hoắc Vân Sơn ngày hôm đó không tốt, đang dưỡng bệnh, vốn là không nên mang binh, không đánh trận chiến mẫn cảm này……

(1) Binh biến: Bất ngờ tạo phản.

* * *

Ngày đó ở trường học, tập xong thể dục giữa giờ, hiệu trưởng trường tiểu học quân khu bọn họ phá lệ lưu lại toàn thể giáo viên học sinh ở sân thể dục, phát biểu nửa giờ.

Mỗi lớp chia thành hai nhóm nam nữ, xếp từ thấp đến cao, đứng thành hai hàng. Các lớp đứng cạnh nhau. Giữa Sở Tuần và Hoắc Truyền Võ cách một hàng nữ sinh, Sở Tuần không ngừng lặng lẽ ngoảnh đầu lại, liếc nhìn người nào đó phía sau cậu.

Hiệu trưởng ở phía trên nghiêm túc, học sinh ở phía dưới không quy củ, chỉ chốc lát sau liền líu ríu lên, nội dung thảo luận đều là chuyện tai nghe mắt thấy mấy ngày nay.

Lớp học Hoắc Truyền Võ có một nam sinh, thấp giọng nói với mọi người mấy tin tức hành lang: "Các cậu biết sao không, bộ đội ở Tây Giao bên kia, bị huyết tẩy."

"Chính là toàn thể bị thanh trừ, làm sĩ quan đều bị lột quân phục, tước quân hàm, bắt lại!"

Vương Hân Hân quay đầu mắng một câu: "Đệt, mẹ nó cậu nghe ai nói bừa."

Nam sinh kia nói: "Cha tớ nói, không sai được."

Có bạn học quay đầu nhìn Hoắc Truyền Võ: "Ê, Nhị Võ, cha cậu sao rồi, cha cậu không phải ở trong quân đoàn kia sao?"

Tầm mắt mọi người đồng loạt hướng về Hoắc Truyền Võ. Truyền Võ đưa mắt về phía xa xăm, môi mím chặt, không nói một lời.

Nam sinh khơi chuyện hồi nãy đưa mắt thoáng nhìn Sở Tuần lớp bên cạnh: "Chính là cha Sở Tuần đó, tớ nghe nói, cha Sở Tuần bắt cha Nhị Võ!"

Cả hàng ngũ "oành" một tiếng, rào rào.

Sở Tuần xoay mặt trừng mắt, tức giận đến ngực đau: "Cậu mẹ nó nói bậy!"

Nam sinh kia trả lời: "Tôi không nói bừa, không tin về nhà hỏi cha cậu. Sáng nay quân khu còn tới viện tôi bắt người đây."

Vương Hân Hân ra mặt thay anh em, giúp mắng người: "Bỏ mẹ đống chó má thối tha của mày đi!"

"Mày còn nói bừa, tao đánh mày giờ, tin hay không?"

Mấy ngày này cha mẹ trưởng bối các nhà đối với quân quốc đại sự đều nói năng thận trọng, giữ kín như bưng. Người lớn trong viện vào thời điểm này cũng không dám tùy tiện nói chuyện với nhau, hận không thể nháy mắt ra dấu với nhau, dùng ám hiệu, ăn no rảnh rỗi, không việc gì làm đàm quốc sự. Chỉ có đám con nít không biết kiêng kị, mới dám tùy tiện bàn tán như vậy.

Sở Tuần xoay cổ nhìn Hoắc Truyền Võ, ánh mắt truy đuổi tầm mắt lạnh lùng của đối phương, muốn nói với Truyền Võ, đừng nghe bọn họ nói bừa, không phải như vậy.

Sở Tuần muốn nói, cha tôi không phải người như vậy, Nhị Võ, đừng sợ, không ai dám khi dễ cậu……

Hoắc Truyền Võ dưới ánh mắt vây xem tìm tòi của các bạn học, cắn môi, đứng trong hàng, mí mắt đơn bạc buông xuống, không nhìn tới Sở Tuần.

Người này mặt không đổi sắc đứng một chốc.

Trên đài hiệu trưởng còn đang nói, Hoắc Truyền Võ đột nhiên rời hàng, quay đầu bước đi, trước mắt bao người lao ra khỏi hàng ngũ, vung chân chạy đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!