Chương 26: Lãng mạn trong đống phế tích

Ngày yên lặng cuối cùng trước đại biến.

Nhiều trường đại học cao đẳng trong quận Hải Điện đóng cửa, mở lớp không ai đi, sinh viên xuống đường, phát động các cuộc biểu tình công cộng. Tiến vào trung tuần tháng năm, hệ thống công an bốn chín thành (1) gần như tê liệt, rối loạn trật tự, những tên lưu manh không nghề nghiệp thừa cơ đập phá bạo động trên phố. Dân chúng hoảng sợ cả ngày, không có tâm tư làm việc, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán, không biết quốc gia này sẽ đi về đâu.  

Sân thể dục lớn trong đại viện đường Ngọc Tuyền khí thế ngất trời, mấy đứa con trai chia làm hai đội đá bóng, đứa nào đứa nấy thân hình mạnh mẽ, luồn lách di chuyển.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức tường viện cao cao, bóng cây lay động, bên trong bên ngoài tường đúng là hai thế giới, vạch ra một chốn đào nguyên không hỏi thế sự…

"Tuần nhi, bên này, cho tớ!"

Thẩm Bác Văn đứng trong vòng cấm vẫy tay.

Sở tư lệnh một chân đạp bóng, rất có phong độ của một đại tướng chỉ huy, khóe mắt đảo qua đồng đội của mình, đột nhiên khởi động, bình tĩnh đột phá vào khu vực cầu môn, bị hậu vệ đối phương đẩy ép, từ kẽ hở lách ra, một đường chạy như điên xuống, vào một khắc lúc cơ thể bay ra đường biên ngang, vung chân chuyền bóng vào giữa.

Đại Văn Tử nhảy lên đánh đầu, rơi xuống, đáng tiếc nhảy lấy đà sớm, bóng xẹt qua đỉnh đầu cậu tạo thành một đường cong lưu loát.

Hoắc Truyền Võ ung dung đợi ở góc xa cầu môn, vùng thoát khỏi nhóm hậu vệ theo đuôi, trong nháy mắt bóng cao su rơi xuống nảy lên, dùng mu bàn chân nhẹ nhàng chạm!

Bóng cao su dễ dàng lăn vào lưới, phối hợp thiên y vô phùng, dứt khoát xinh đẹp.

Sở Tuần nằm ở đường biên ngang, giơ hai tay lên cao, Truyền Võ một đường chạy chậm lại, dưới mí mắt hẹp lộ ra ý cười người ngoài không phát hiện. Cậu nắm một tay Sở Tuần, vốn định đem Tiểu Tuần kéo lên, nhưng đồng đội phía sau lại nhào lên, đè ép hai người xuống dưới……

Sở Tuần cười bị đè ở dưới cùng, sắp thở không nổi, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú đổ mồ hôi nóng hừng hực của Hoắc Truyền Võ.

Lồng ngực mướt mồ hôi của hai người dán vào nhau, thân thể cọ xát ra khoái cảm mãnh liệt, chóp mũi cọ chóp mũi, con mắt đen như mực nhìn nhau chăm chú……

Hoắc Truyền Võ ngồi trên băng ghế sự bị lau mồ hôi, đi giầy đinh, trong vớ còn nhét miếng đệm ống chân, là hình mẫu của một cầu thủ ngôi sao chuyên nghiệp.

Đôi mắt cậu chăm chú dõi theo người nào đó trên sân, cổ họng trượt lên xuống, chảy mồ hôi. Người cậu thích mỗi một lần giữ bóng, mỗi một lần chuyền bóng, ở trong mắt cậu đều cực phóng khoáng, đẹp cực kỳ.

Một đám nữ sinh trong đại viện cũng ở bên sân vây xem, con trai đá banh con gái làm đội cổ động, vỗ tay cổ vũ, trong đó còn có mấy người nhóm Dương Hiểu Hạc.

Mấy người không biết chuyện ồn ào: "Nhị Võ, Dương Hiểu Hạc người ta đến tìm cậu kìa!"

Hoắc Truyền Võ yên lặng dời tầm mắt: Đừng vô nghĩa, nhỏ đó đến tìm ai chứ?

Thẩm Bác Văn ở đó ra một thân mồ hôi, nghĩ thầm, đi mẹ cậu, nhỏ kia rõ ràng là tới nhìn Thẩm đại gia nhà ngươi đó biết không!

Một đám đầu đất thực không có mắt, ở bên cạnh ầm ĩ: "Nhị Võ, ê, nhìn cái gì đó!"

"Ở đây, sau cậu nè, ê ê này…"

"Đùa giỡn lưu manh, ai u, Nhị Võ cậu nhìn con gái người ta nhìn đến ngạnh rồi!!!"

Hoắc Truyền Võ đứng phắt dậy, dùng khăn mặt che lại, ngón tay gảy đũng quần…

Cậu đang mặc quần đùi đá banh, vải mỏng lại nhẵn bóng, cố tình còn là màu trắng, khi đá banh hormone tuyến thượng thận dễ bùng nổ năng lượng, liền lộ rõ điểm gồ lên, lộ ra trạng thái sinh long hoạt hổ của Tiểu nhị gia. Huống chi, Sở Tuần trên sân cũng mặc quần đùi áo số mỏng manh, lộ ra làn da trên cánh tay, trên đùi, trắng ngần nhẵn bóng, dáng người thon dài suất khí…… Hoắc Truyền Võ căn bản không nhìn Dương Hiểu Hạc.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Tuần, trừng đến cả người đều bốc cháy, phản ứng thân thể chưa bao giờ mãnh liệt như thế.

Hoắc gia bị người ta giễu cợt chịu không được, rút hai miếng đệm ống chân ra xách trên tay, lấy khăn bông lớn vắt lên vai, xoay mặt chạy lấy người, lười phản ứng những người không liên quan.

Cậu hiện tại cần xối nước hạ nhiệt độ cơ thể ngay lập tức.

Hoắc Truyền Võ mới vừa quay người lại, Sở Tuần trên sân đột nhiên dừng bước, xoay người bỏ lại một câu: "Tôi mệt, không đá nữa."

Sở Tuần ôm tâm tư nóng bỏng, nhanh chóng chạy đuổi theo Truyền Võ, cố ý lấy cái khăn bông lớn phủ lên đầu, ngăn trở ánh mắt rực lửa.

Hai người đều hiểu mà không nói, sải bước nửa chạy nửa đi, còn ngại chân không đủ mau, trong đầu trong lòng đều giống như bị một cỗ dục vọng rất mãnh liệt kích động thôi thúc, trái tim bùng cháy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!