Chương 24: Liệt hỏa thanh xuân

Còn có một đại sự khác, là điều tra nguyên nhân phát sinh sự cố này.

Sở sư trưởng lúc này lòng nóng như lửa, đứng ngồi không yên. Việc này đã không phải vấn đề thiếu Hoắc gia hai cái ân tình, là lão tử mệnh quá ngạnh khắc con mình sao?

Sở Hoài Trí lén tự mình tìm người quen trong ngành công an. Trên thực tế, hắn e là Hầu gia bởi vì chuyện trước kia ôm hận trả thù, nghi ngờ Hầu gia có người muốn chỉnh con hắn. Gia đình kia nói chung tâm thuật bất chính, muốn chỉnh cái gì mà không được?

Công an hình sự xuất mã, quá trình điều tra nhanh chóng sáng tỏ, đưa ra kết luận cũng rất ly kỳ.

Công an rất nhanh điều tra rõ Hầu gia không tham dự, không có người khả nghi xuất hiện ở hiện trường. Lúc ấy trên băng cũng chỉ có đám người trượt băng du ngoạn.

Hơn nữa, vào lúc này Bắc Kinh trời đông giá rét, tầng băng ở hồ Long Đàm phi thường dày, căn bản không có khả năng dễ dàng xảy ra chuyện mặt băng nứt vỡ nhấn chìm người, trừ phi thể trọng Sở Tiểu Nhị nhà anh bằng một chiếc xe tải nhỏ.

Mấy người quen trong ngành Hình sự đích thân mang Sở sư trưởng đến thăm dò hiện trường, chỉ vào động băng vừa mới nuốt một người kia: "Anh xem, lỗ nứt này phi thường kỳ quái, không giống vết nứt khi bị giẫm lên, thành lỗ giống như bị máy móc cắt ra."

Sở sư trưởng nghĩ mãi không thông: "Không phải con tôi đạp nứt ra, vậy có thể nào có người trước đó cắt sẵn động băng, làm thành bẫy rập, chờ nhìn nó ngã xuống?"

Hình sự trưởng nói: "Vậy hẳn là phải hỏi con trai anh, sao người khác không rơi xuống lỗ, lại cố tình chỉ có cháu nhà ngã xuống?"

Sở sư trưởng trừng mắt, ngón tay dụi tắt tàn thuốc: "Theo như lời anh nói, chẳng lẽ là con tôi có vấn đề?!"

……

Sở Tuần nằm viện mấy ngày nay, cũng bị công an đến hỏi theo thông lệ.

Chuyện cậu rơi xuống hồ, chính cậu cũng không nói rõ nguyên do, hơn nữa, cậu không nói ra toàn bộ sự thật với cha cậu và cảnh sát.

Con trai ở tuổi này, thường có chướng ngại trao đổi với người lớn, trong lòng có việc cũng không muốn thổ lộ với cha mẹ trưởng bối, chỉ muốn chia sẻ với bạn bè cùng lứa tuổi. 

Cậu ngay sau đó liền lén lút nói với mấy anh em.

Thẩm Bác Văn xoay tròng mắt nói: "Tuần nhi, cậu còn có thể nhìn thấy dưới tầng băng có cá? Vậy cậu có thấy đáy hồ Long Đàm có quái vật hồng thủy không ha ha ha!"

Thiệu Quân kỳ thật cũng không tin: "Phụt, vậy cậu lúc ấy có phải nện một quyền xuống, lấy lòng bàn chân mình đạp ra một cái động phải không? Cậu là người hành tinh ô tô rớt xuống địa cầu đi?"

Hoắc Truyền Võ nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Cậu về sau cũng đừng đi chơi ở trên băng nữa, thực dọa người."

Sở Tuần hết hơi hết sức giải thích nửa ngày với đám bạn.

"Tớ thực thấy mà."

"Là một cái hồ vô cùng lớn, vô cùng lớn, liếc mắt nhìn không thấy bờ, hồ cũng không quá sâu, tối om, rất nhiều cá bơi trong nước —— sau đó tớ liền ngã xuống."

Thẩm Bác Văn hừ nói: "Cậu xuống đó mò cá đi."

Sở Tuần phản bác nói: "Tớ không nói dối. Lần trước tớ nói trên mông Nhị Võ có nốt ruồi, cũng là tớ cách quần cậu ấy nhìn thấy."

Hoắc Truyền Võ bỗng nhiên ngẩng đầu: "……"

Hai đứa kia hô to gọi nhỏ: "Tuần nhi, cậu cái tên lưu manh, hóa ra cậu mới là lưu manh!"

"Cậu cách quần nhìn lén mông người ta!"

"Cậu còn nhìn ai nữa?"

"Cậu có nhìn nữ sinh trường chúng ta không?!"

……

Mọi người hoàn toàn không tin, đem chuyện này coi như chuyện đùa, Sở Tuần sau lại không bao giờ đề cập chuyện này với đám bạn nữa, làm mình bị xem như nói linh tinh, làm trò cười cho người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!