Ngày đó bọn họ không xem hết cuộn băng, cất lại vào cặp sách của Sở Du, hai người quay về phòng nằm, kỳ thật trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn, vẫn chưa thỏa mãn.
Trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh cực kỳ kích thích trong cuộn phim. Cảnh chiếu động tác trừu sáp không ngừng, tiếng thở dốc rên rỉ phóng đãng, đối với một nam sinh sinh lý bình thường, đều là chất dẫn phát nội tại chân thật nhất, khơi gợi ngọn lửa dục vọng cường thịnh nhất.
Hai người câu được câu không nói mấy chuyện linh tinh nhạt nhẽo.
Sở Tuần nhỏ giọng nói: "Bộ phim kia thật không đứng đắn, về sau không cho cậu xem cái kia với người khác, nghe chưa?"
Truyền Võ nói: "Vậy cậu còn xem?"
Sở Tuần vô tội trừng mắt: "Tôi xem hồi nào?…… Đó là anh tôi, không phải cậu trước kia đã xem loại này rồi sao?"
Truyền Võ nói: "Anh tôi với mấy người bạn thân đi phòng thu hình xem, có một dạo tôi cũng đi. Tôi xem vài lần, không thích nên đi ra."
Sở Tuần duỗi chân đạp Truyền Võ một cước: "Anh cậu cũng là đại lưu manh."
Giọng cậu nhấn mạnh từ "cũng" này, đại thể là trước đó cậu liệt Sở Du nhà cậu vào nhóm đại lưu manh, sau đó phát giác, Hoắc gia lão đại cũng là người như vậy, một đám thanh niên huyết khí phương cương, bình thường hô bạn gọi bè, tám phần đều là mấy chuyện tương tự.
Hoắc Truyền Võ trộm ngắm mặt Sở Tuần, bỗng nhiên nói: "Cái người diễn vai Tây Môn Khánh kia, hóa trang có chút giống cậu."
Sở Tuần vừa nghe, liền tạc: "Cậu mới giống Tây Môn Khánh đó!"
Truyền Võ nói: "Mắt và miệng đều giống."
Sở Tuần nhíu mày, giận dữ: "Cậu biến cho tôi."
"Cả người cậu chỗ nào cũng giống Tây Môn Khánh!"
Đây cũng là phương diện có chút ngốc nghếch của Hoắc Truyền Võ, không khen người khác, cũng không biết khen thế nào.
Cậu kỳ thật muốn nói, diễn viên đóng vai Tây Môn Khánh trong phim rất tuấn tú, sau khi hóa trang lại thêm phần tiêu sái tuấn mỹ, khóe mắt phong lưu, đôi môi hoa đào. Cậu thấy Sở Tuần cũng rất đẹp, mắt và miệng đều đẹp, giống như đại mỹ nhân trên tranh tết…… Sở Tuần là cậu bé xinh đẹp nhất cậu từng gặp, cậu thích Tuần Tuần.
Nhưng là kiểu khen này, cơ bản cũng tương tự kiểu chỉ vào một cô gái nói, cô trông giống diễn viên phim AV, cả người cô chỗ nào cũng giống diễn viên phim AV, này đúng là tìm đánh mà.
Sở Tuần còn không hết giận, nhào lên đánh, ở trên giường cùng Truyền Võ quấn thành một đoàn, động thủ động cước.
Cậu tung một quyền qua, Truyền Võ một tay bắt, phản thủ vặn lại, lập tức đem người ôm vào ngực.
Cậu đạp một cước, Truyền Võ nâng đầu gối đỡ, làm Sở Tuần bị đụng trúng có chút đau.
Sở Tuần tức giận lại đạp một cước, thở hổn hển: "Cậu con mẹ nó là Võ Đại!!!"
Cậu vung một đấm ra, nhanh chóng bị "Võ Đại" dễ dàng hóa giải. Chân cậu suýt nữa đạp vào hạ bộ Truyền Võ, Truyền Võ tránh được, cậu để chân trần đá trúng xương hông đối phương, xương cốt quá cứng, ngón chân bị chọc đau.
"Đau hả?"
"Đừng náo loạn."
Hoắc Truyền Võ thấp giọng nói, nghĩ thầm bộ dạng cậu đẹp như đại mĩ muội muội, lại đánh không lại Hoắc gia, cậu cả ngày theo tôi nháo cái rắm?
Cậu ôm chân Sở Tuần tính xoa xoa, Sở Tuần đột nhiên tung ra một chân khác, bam, một cước dừng trên mặt Hoắc Truyền Võ, một chút cũng không chịu thiệt.
Hoắc Truyền Võ đẩy cái chân trong ngực mình về phía trước, dễ dàng quăng Sở Tuần đến góc giường, lười đánh với cậu, đánh thì đánh không lại, còn không để gia xoa cho cậu.
Sở Tuần còn muốn nhảy lên, Truyền Võ nhanh nhẹn phản công, cơ thể áp lên, chặt chẽ đem Sở Tuần đặt ở dưới thân.
Tay chân Sở Tuần đều bị áp chặt, không thể động đậy, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bị đối phương giữ lấy, mặt nhăn thành nếp gấp bánh bao, miệng còn không chịu thua: "Nhị Võ cậu dám động tôi? Cậu tên Võ Đại Lang vừa đen vừa lùn kia, lão tử nếu là Tây Môn Khánh, liền câu em gái cậu!"
Truyền Võ áp chế cậu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lửa cũng dấy lên, không đầu không đuôi đáp trả một câu: "Yêm mới không phải Võ Đại, yêm là Võ Nhị Lang, làm tên Tây Môn Khánh cậu!……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!