Giữa hè sôi động, cuối tuần, bọn nhỏ đại viện cùng nhau đi đến hồ bơi.
Bể bơi lộ thiên cũng nằm trong quân khu đại viện bọn họ, người ngoài không thể vào. Mấy người ở bên ngoài mùa hè chỉ có thể tới Thập Sát Hải (1), Cự Mã Hà bơi lội. Bọn nhỏ trong đại viện ở nhà mặc sẵn quần bơi, một đám trẻ mặc quần bơi tam giác, chân xỏ dép lê, lưng trần từ nhà đi ra, trên vai còn vác theo phao bơi.
(1) Thập Sát Hải (Shichahai) là một khu vực danh lam thắng cảnh lịch sử bao gồm ba hồ ở phía bắc của trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc. Nằm ở phía tây bắc của Tử Cấm Thành và phía tây bắc của Hồ Bắc Hải. Shichahai bao gồm ba hồ: Tây Hải, Hậu Hải và Tiền Hải. (Theo Wiki)
Sở Du rất quậy, cả bể bơi lộ thiên hắn là đứa lớn nhất, cầm một cái bè bơm căng, ở trong hồ đạp nước phành phạch, làm nước bắn tung tóe, khiến mấy đứa nhỏ khác hâm mộ.
Sở Tuần cùng hai người anh em chơi trò "Bom nổ dưới nước" nhàm chán, ở bên hồ chạy lấy đà, nhảy ùm xuống nước, bùm bùm —— giống quả bom lớn đập vào nước, uống mấy ngụm nước.
Thẩm Bác Văn nháy mắt: "Tiểu tử Nhị Võ kia bơi nhanh thiệt."
Thiệu Quân bĩu môi: "Chắc cậu ta học ở trường thể thao?"
Sở Tuần nói: "Cậu ta không học ở trường thể thao. Nhà bọn họ ở bờ biển, cậu ta trước kia đều bơi ở biển."
Thẩm Bác Văn và Thiệu Quân cùng nhau quay đầu, nheo mắt nhìn Sở Tuần, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi thật lớn, ý hỏi "Cậu sao biết rành rẽ về tiểu tử kia thế?"
Hoắc Truyền Võ bơi xong bốn trăm mét, hai tay chống lên, ngồi bên cạnh bờ, vung vẩy tóc, tấm lưng tinh gầy rắn chắc hơi cong, thở phập phồng. Từ phía sau nhìn xem, sống lưng dài thẳng tắp hiện ra, phần cuối ẩn ẩn không thu vào quần bơi.
Cách đó không xa đám con gái đang ngâm mình trong bể tạt nước, một cô trong đó thanh âm thanh thúy, cười tươi như hoa: "Nhị Võ, tư thế bơi tự do vừa rồi của cậu cực ngầu, bơi nữa cho tụi mình xem đi."
Hoắc Truyền Võ liếc mắt nhìn mấy nhỏ này một cái, không trả lời.
Cô bạn kia tên Dương Hiểu Hạc, là con gái của một sĩ quan trong đại viện, cùng lớp với Truyền Võ. Giữa khác phái bắt đầu sinh ra cảm giác mơ mộng, hơn nữa, con gái so với con trai trưởng thành sớm hơn.
Dương Hiểu Hạc xuất thần nhìn Truyền Võ ngồi bên cạnh hồ, giả vờ hắt nước trúng đùi Hoắc Truyền Võ, trêu chọc cậu, "Cậu xuống đây đi."
Truyền Võ bình thường khốc khốc, không thích để ý người khác, con trai như vậy tối thu hút con gái, khiến các cô nhất định phải bắt lấy. Cậu bị trêu chọc đến phiền, vươn một chân ở trong nước quẫy một chút, không chút khách khí vẩy nước lên mặt Dương Hiểu Hạc! ( =))))
"Ai u~~~! Ha ha ha ha ha ha ha ——"
Một đám con trai ngồi trên bờ xem náo nhiệt, la ó giễu cợt. Dương Hiểu Hạc tức giận đến chảy nước mắt, xoay mặt chạy.
Tính tình Truyền Võ, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, huống chi cậu lại không thích nhỏ kia, không có hứng thú.
Ánh mắt cậu vô thức đuổi theo một hình bóng bên bờ.
Sở Tuần đứng ở trên bờ, ôm cái phao bơi điên cuồng thổi khí, thân thể gầy gò chiếu ảnh ngược trong nước, ảnh ngược không ngừng chớp lên. Sở Tuần rất trắng, eo nhỏ, hai chân thon dài, tóc nâu hỗn độn.
Truyền Võ trộm liếc mắt ngắm Sở Tuần, có người ở sau lưng liếc mắt ngắm cậu.
Thẩm đại thiếu gia hí mắt xem xét nửa ngày, trong lòng sớm đã khuấy đảo ngất trời, khó chịu, kỳ thật là cậu thích Dương Hiểu Hạc, cảm thấy hứng thú với cô bé kia. Đừng tưởng rằng ghen tị cùng tranh giành tình nhân là độc quyền của con gái, con trai ngẫu nhiên cũng ghen.
Thẩm Bác Văn chụm đầu nói: "Quân nhi, chơi nó một vố."
Thiệu Quân nhướn mày: "Chơi thế nào?"
Thiệu Quân nghĩ, Thẩm Bác Văn tính giở trò xấu một cước đạp Hoắc Truyền Võ xuống nước. Tiểu Sơn Đông biết bơi, cũng không sợ cậu đạp.
Thẩm Bác Văn túm lỗ tai Thiệu Quân, thì thầm hai câu.
Thiệu Quân trợn mắt liếc một cái: "Thao, thực nhàm chán."
Thẩm Bác Văn khăng khăng cố chấp hỏi: "Có phải là anh em của tớ không?"
Thiệu Quân liếc mắt nhìn cậu: "Cậu lại muốn đùa giỡn lưu manh."
Sở Tuần lúc này đi tới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người ở đằng xa, nói: "Đang thương lượng chuyện xấu gì hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!