Chương 14: Soái ca Hoắc Truyền Võ

Sở Tuần và Truyền Võ ở tuổi này, đối với chuyện trai gái yêu đương năm xưa của người lớn không có hứng thú, cũng không hiểu sâu xa. Cái gì kêu cha cậu đoạt người yêu của cha tôi? Người yêu hiện tại của cha cậu rõ ràng là mẹ cậu, của cha tôi là mẹ tôi, ai ngăn trở cuộc sống của ai? Các ngươi ồn ào mấy chuyện vô vị này làm gì?

Vả lại, Sở Tuần nghĩ, Triệu Lệ Hồng cũng không phải bạn gái tôi, trong trường học nữ sinh thích Nhị gia có cả đống, mỗi người đều là bạn gái tôi, gia còn muốn chọn người đây!

Triệu Lệ Hồng cũng không phải là bạn gái Hoắc Truyền Võ.

Nhỏ đó hả?

Truyền Võ có thể thích nhỏ sao?

Tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên nói, có một số việc sẽ chỉ làm người lớn hai bên gặp mặt càng tăng thêm xấu hổ, nhưng không hề ảnh hưởng đến tình nghĩa anh em thuần túy của Sở Tuần và Hoắc tiểu nhị lúc ấy. Loại tình bạn cùng nghĩa khí này trong suốt không lẫn tạp chất, có khi thậm chí bởi vì người lớn âm thầm can thiệp phản đối mà càng thêm bền vững, còn thêm vài phần lạc thú của việc vụng trộm trao nhận……

* * *

Sở Tuần cơm nước xong, thuận tay lấy hai chai nước ngọt trong tủ lạnh, vòng vo tam quốc, "Mẹ con đi ra ngoài chơi đây."

Mẹ Sở Tuần ló đầu ra gọi lại: "Đi chơi với ai?"

Sở Tuần hàm hồ nói: "Con đi chơi với tụi bạn, Quân nhi cùng Bác Văn."

Mẹ Sở Tuần lừ mắt nhìn con trai: "Đi với Quân Quân Bác Văn, con lấy hai chai nước ngọt, con cho ai uống hả?"

Sở Tuần im lặng: "… Lấy thiếu một chai."

Cậu xoay người đi tới tủ lạnh, lấy ba chai… Ba chai cũng không đúng, vậy lấy bốn chai.

Nhưng mà bốn chai cậu cầm không được, không có bốn tay.

Sở Tuần dỗi, dứt khoát chỉ cầm một chai: "Con chỉ lấy cho mình con uống."

Mẹ Sở Tuần rất khôn khéo, cũng không nói vô nghĩa, nhìn bóng dáng con trai gấp gáp chạy đi, lắc đầu, không có cách.

Đứa nhỏ mới bao lớn, nội tâm đã sâu như vậy, có cái gì cũng không nói với người lớn, đã nói không cho chơi với Hoắc tiểu nhị, nó lại càng muốn chạy tới nhà người ta, quả cân dường như còn nghiêng về phía bên ấy. Hơn nữa tục ngữ đều nói nữ sinh "Hướng ngoại", như thế nào con trai nhà mình cũng "Hướng ngoại" đâu? Trong nhà có thứ gì tốt đều giấu không được giữ không được, nhất định bị cậu mang ra ngoài, vui vẻ mang tới nhà người ta, ăn, uống, chơi, dùng, không có cái gì mà con mình không gom mang ra ngoài, thật hào phóng!

Mẹ Sở Tuần cũng không phải người keo kiệt ki bo, tính chị rất hào phóng tháo vát. Chị không ghét đứa bé Hoắc Truyền Võ này, nhưng là nhiều năm qua có một số việc chôn ở trong lòng, phiền muộn, chán ngán, lại bị một đám bà tám miệng rộng trong đại viện châm ngòi, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Con trai "Hướng ngoại" cũng không chỉ có một mình Sở Tuần, ở Hoắc gia bên kia, Hoắc Truyền Võ gói kỹ ba cái bánh rán lớn, cầm túi thực phẩm chạy ra ngoài.

Mẹ Truyền Võ gọi lại: "Lại đây, tấu gì đi?" (Đi đâu đó?)

Hoắc Truyền Võ cúi đầu nhai bánh rán, lẩm bẩm, "Đi ra ngoài chơi."

Mẹ Truyền Võ: "Nhẫm ăn hết được ba cái bánh rán lớn hả?"

Hoắc Truyền Võ đã lủi xuống lầu. Cậu thích nhất đồ ăn mẹ làm, nhất là món bánh rán cuốn hành tây, tương thịt, thực thơm. Thơm như vậy ăn thật ngon, nhất định phải chia xẻ với Sở Tuần.

Mẹ Truyền Võ ló đầu nhìn bóng con mình, lạnh mắt, nghĩ thầm tiểu tử ngốc nhà nhẫm, người ta vui lòng chơi với nhẫm sao, rất thân thiết với con sao, con liền vội vàng đem cả tâm mình đều đào ra cho người ta…

* * *

Hai người ngồi ở đống gạch đằng sau căn tin.

Sở Tuần chỉ mang theo một chai nước ngọt, đưa cho Truyền Võ.

Truyền Võ miệng ngậm nửa cái bánh rán, đem túi bánh rán cất trong ngực đưa cho Sở Tuần.

Sở Tuần vừa ngửi, phù một tiếng: "Thao, mùi gì vậy, hành tây?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!