Bộ tư lệnh sau khi chuyển dời đến góc sân thể dục nào đó có công sự che chắn, Sở Tuần đang tính hô lên "Đánh" thì Truyền Võ ở phía sau đè lại bả vai cậu, nhéo nhéo.
Cậu nhóc lấy ra một hột đào, hột đào dùng dao nhỏ khoét rỗng có thể làm thành cái còi. Hoắc Truyền Võ dùng ná bắn bình thường hay chơi, bày ra tư thế kéo cung, hai mắt híp lại, khóe miệng mím chặt, ba ——
Sở Tuần quay đầu lại, miệng há thành hình chữ O, nhìn thấy ngón tay Truyền Võ buông lỏng, hai mắt đen láy bình tĩnh nhìn về phía trước, khóe mắt hơi mỏng trong lúc xuất thủ nháy mắt bắn ra một tia thần thái phiêu dật……
Cái còi giống như một quả tên lệnh (1), khi cắt qua không trung vô cùng trong trẻo dễ nghe.
(1) Tên lệnh: Mũi tên bay
Ám hiệu vừa ra, từ mấy phương hướng bất đồng đồng thời tuôn ra tiếng huýt sáo, là mấy anh em dưới tay Truyền Võ huýt sáo phối hợp với cậu, phát động tiến công!
Sở Tuần nào đã gặp qua chuyện này?
Cậu hôm nay mới tính mở mang kiến thức, thiếu niên Hoắc tướng quân trên chiến trường đánh nhau với người ta, là như thế nào.
Cái gọi là tên lệnh, là bọn thổ phỉ thời dân quốc lưu truyền, tên lệnh chính là ám hiệu phục kích, những tên mã phỉ đang mai phục xách súng vung đao xông lên, trên cổ ngựa còn buộc chuông vang. Bởi vậy bọn mã tặc thổ phỉ này bị gọi là "Bọn cướp đường". Hơn nữa bọn cướp đường này vốn gốc Sơn Đông, nơi khởi nguồn của thổ phỉ, xưa có Tần Thúc Bảo, Tống Công Minh, sau có Trương Tông Xương, Tôn Mĩ Dao (2), bọn cướp đường hung hãn tung hoành khắp các con đường quan ngoại (3) thời dân quốc, phần lớn là đồng hương Hoắc gia.
(2) Tần Thúc Bảo: Ai xem phim Tần vương Lý Thế Dân thì biết ha, những người này đều xuất thân Sơn Đông, bạn nào hứng thú có thể search google ^^
(3) Quan ngoại: Vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc – Theo QT
Một trái cà chua chín rục xé gió phóng đến sân thể dục, ba, phạm vi ba thước, một mảng nước đỏ bắn tung tóe, mở đầu cho cuộc chiến.
Mấy đứa nhỏ trong đại viện Bộ Ủy đang chơi bóng trên sân thể dục, không nghĩ tới bị phục kích, hơn nữa là mấy nhóm người trước sau hô ứng bọc đánh vây kín, lập tức rối loạn trận địa.
Mấy đứa nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, nào đã gặp qua sách lược chiến thuật, còn dương đông kích tây, ám độ trần thương (4), hai cánh tả hữu mai phục xung phong liều chết, đám trẻ ở đại viện Bộ Ủy trở tay không kịp, vừa ngoảnh lại nhìn liền bị ném cà chua đỏ, phía sau lại bị Thẩm phó tướng mang binh bọc đánh, mông đều bị đạn cao su bắn trúng.
(4) Ám độ trần thương: hoạt động bí mật, đánh úp
Thẩm Bác Văn nằm soài sau đống cát bên rìa sân thể dục, bắn, đạn cao su không đả thương người, nhưng bị bắn vào mông, đùi, là rất đau.
Bọn họ còn có ná, trong túi quần mỗi người đều cất một túi vỏ đạn rỗng là đặc sản đại viện, không phải con nhà bộ đội tuyệt kiếm không ra.
Sở Tuần mưu tính rất chuẩn, mấy đứa nhỏ kia quả nhiên nghĩ chạy vào hành lang trốn, tính chạy đến cửa, ở đó ngăn cản đánh trả. Mới vừa chạy đến trước cửa liền bị một trái bom nước bay thẳng vào mặt, cả người ướt đẫm……
Bom nước là vũ khí bí mật Sở tư lệnh phát minh. Sở Tuần dùng vòi nước cao su dưới chân chế tác bom, lấy túi thực phẩm trong căn tin đại viện, bơm nước vào, buộc kín miệng túi, đưa cho Truyền Võ.
Truyền Võ cầm vũ khí, từ phía sau công sự che chắn nhảy ra, chạy hai bước lấy đà, cong người về sau, cánh tay phải ra sức vung lên……
Sử dụng bom nước kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, uy lực rất lớn, đánh đối phương không kịp thở. Lúc này là mùa thu, nhiệt khí đã qua đi, khí hậu chuyển lạnh. Nước lạnh băng mới bơm từ vòi thấm qua quần áo vào người, lạnh lẽo khiến cả người run run, gào khóc. Trúng chiêu chính là đứa cầm đầu bên đại viện Bộ Ủy, tên Hầu Nhất Quần.
Sở Tuần khom lưng tránh phía sau công sự, nhếch miệng vui sướng, khích lệ Truyền Võ: "Đánh hay lắm, xử đẹp tụi nó!"
Sở tiểu nhị kỳ thật là người đặc biệt có tâm mắt, là kẻ trộm tinh ranh trong các kẻ trộm. Chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau này, cậu cũng không tự mình ra trận, mỗi lần đều là chỉ huy đám người Thiệu sĩ quan, Thẩm phó tướng kia, cậu ở phía sau mọi người ồn ào kiêm thét to. Đánh giặc xong cả đám mặt mũi lem luốc hệt như mèo hoa, nhìn Sở Tuần một thân sạch sẽ, tóc rẽ ngôi sáng bóng, giày da cũng không dính đất, đặc biệt mĩ.
Hoắc Truyền Võ chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn bạc, quần áo đều ướt nhẹp, vuốt mặt một cái, trên cằm dính nước, khoang ngực phập phồng.
Hai người chụm đầu, nghe được lồng ngực đối phương hưng phấn thở dốc, vùi đầu bơm nước, thực vui vẻ.
Sở Tuần nói: "Để tôi ném bọn chúng một quả."
Truyền Võ nói: "Để yêm, nhẫm lực quá yếu, bay không xa, không tới trận địa của chúng ta."
Truyền Võ bởi vì đánh đến hưng phấn, mặt đỏ lên, má lúm đồng tiền thật sâu, hai mắt đen láy, cầm quả bom nước: "Xem nè, yêm ném trúng đứa ở đằng xa kia cho cậu xem…"
Sở Tuần ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng cổ nhìn. Áo sơmi Truyền Võ ướt đẫm, dán sát vào người, lộ ra làn da màu lúa mạch, dây lưng thắt chặt trên eo, chạy lấy đà, kéo một chân ra sau, phát lực kéo căng người tạo thành một đường cong, dáng người vừa rắn chắc lại linh hoạt. Sở Tuần nhìn không chuyển mắt, Sở tư lệnh bị Tiểu Hoắc tướng quân làm rung động, chỉ bốn chữ —— thực, mẹ, nó, suất!
Hoắc Truyền Võ ném xong một vòng bom, lại xách súng lên, nằm sấp ngắm bắn, kỹ thuật bắn súng thực chuẩn, một người một súng, bắn vào đối thủ. Là con nhà sư trưởng, từ nhỏ đã nghịch súng, ở trong bộ đội luyện bắn bia, súng giả súng thật đều dùng tuốt, công phu cũng không phải xoàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!