Chương 10: Con dâu Hoắc gia

Sở Tuần cùng Truyền Võ ở sân huấn luyện trong binh doanh đằng sau đại viện bọn họ tìm được anh trai hai người.

Nhị vị kia đang ở sân huấn luyện đấu một chọi một.

Những đứa con trai hỗn trong đại viện quân đội đều đặc biệt mạnh, tính tình thẳng thắn, sinh ra và lớn lên trong quân doanh, tính cách hiếu thắng, tự phụ, thậm chí còn có vài phần chủ nghĩa đàn ông, thiên hạ lão tử là đệ nhất.

Con cháu đại viện ra ngoài tuyên chiến, đánh riêng lẻ, hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, bất quá là chuyện bình thường, trẻ con đều thoải mái đánh nhau như vậy, hơn nữa cha mẹ cũng không quản. Cha mẹ khi đó không giống với cha mẹ sau này. Cha mẹ bây giờ, con nhà mình mới ăn tí xíu mệt, liền hận không thể xắn tay áo lao vào; mà cha mẹ khi đó, mấy đứa con trai trong nhà đều là thô dưỡng, nuôi thả, đứa nhỏ hai nhà ầm ĩ mâu thuẫn, tự mình giải quyết, cha mẹ không xen vào, nhiều lắm là chờ mày đánh xong mặt xám mày tro chạy về nhà, khi đó cha mày mới cầm chổi đập một trận.

Cho nên chuyện này, Hoắc sư trưởng cùng Sở sư trưởng song phương cũng không trực tiếp ra mặt.

Hoắc Truyền Quân đứng trên sân tập, tay áo sơmi xắn đến khuỷu tay, hai tay nắm lại thành nắm đấm, xương tay cường kiện hữu lực, ngón tay có vết chai, vừa nhìn liền biết có tập luyện.

Sở Du mang theo cái xẻng sắt, nghiêng đầu: "Mày muốn làm gì?"

Hoắc Truyền Quân nói: "Yêm không muốn đánh nhau, nhẫm bỏ xẻng xuống đi."

Sở Du khinh thường cười lạnh: "Mày không muốn đánh với tao vậy gọi tao ra đây làm gì? Lão tử không có thời gian rỗi hơi với mày. Còn có cái gì mà nhẫm, nhẫm, yêm yêm, tiếng phổ thông còn nói không rành, mày muốn sao hả?!"

Sở Du nói chuyện, từng chữ đều là phương ngôn đại viện quân đội Bắc Kinh chính tông, vô cùng vênh váo, hơn nữa coi đây là hơn người.

So với Sở Du, Hoắc Truyền Quân một đầu tóc ngắn thô cứng, ngũ quan thực anh tuấn, nhưng là lộ ra một chút dáng vẻ quê mùa, ăn mặc cũng lỗi thời, cùng mấy người ở nông thôn trong binh doanh chơi từ bé tới lớn, nói chuyện liền càng quê, hé miệng liền lộ ra rặt một giọng tỉnh lẻ.

Hoắc Truyền Quân nói: "Yêm không đánh nhau, hai ta so cái khác."

Hoắc Truyền Quân chỉ tay vào đường chạy bốn trăm mét vòng quanh sân huấn luyện, bắc ngang đường chạy dựng thẳng các chướng ngại vật chắc chắn, đây là tiểu binh bọn họ bình thường tập chạy vượt hướng ngại vật, rạp người nhảy qua từng chặng.

"Yêm cùng nhẫm so cái này."

"Ba nghìn mét, chạy vượt chướng ngại vật, bảy vòng rưỡi, nhẫm có dám so không?"

"Mặt em yêm bị rách, huynh đệ yêm bị nhẫm đánh, hai ta so một trận, nếu yêm thua, nhóm yêm liền cuốn gói về quê, nếu nhẫm thua, sau này không được đụng tới các huynh đệ yêm nữa."

Sở Du sửng sốt một chút, không nghĩ tới Hoắc Truyền Quân muốn cùng hắn so cái này, trong lòng cũng thở phào.

Khuôn mặt Hoắc Truyền Quân rất có góc cạnh, nhìn chằm chằm Sở Du.

"Yêm mười lăm, nhẫm cũng mười lăm."

"Yêm học cao nhất, nhẫm cũng học cao nhất."

"Vóc dáng yêm lớn như vậy, vóc dáng nhẫm cũng thế."

"Cha yêm là sư trưởng, đai đại nhà nhẫm cũng là sư trưởng. Yêm không có lợi thế nào hơn nhẫm, dám so không?!"

……

Hoắc gia lão đại đã nói đến mức này, Sở Du nếu không dám tiếp chiêu, vậy hắn chính là Đại vương bát, tối nay đội lốt rùa trở về. Lão tử nhà mi là sư trưởng, lão tử chúng ta cũng là sư trưởng, làm con không thể khiến lão tử mất mặt, ánh mắt Sở Du cũng đỏ lên……

Đằng sau cái thùng gỗ cạnh mép sân tập lộ ra hai cái đầu, là Sở Tuần và Truyền Võ.

Truyền Võ ném cái móc sắt xuống đất, mặt không chút thay đổi, đặc biệt trấn định: "Đừng sợ, không đấu đâu."

Ngón tay Sở Tuần chỉ vào tình thế trên sân: "Ai nói không đấu? Hai người bọn họ làm kìa! Chạy mấy vòng đó!"

Hai người trên sân thi đấu, từ vạch xuất phát như mũi tên rời cung, lao về phía trước, tiến lên cùng một lúc, một tay chống lên dùng sức phóng qua chướng ngại vật, sau đó một trước một sau nhảy lên cầu đơn, chân cũng không chạm đất dường như bay vọt mà qua, lại nhảy vào vũng nước, nước và bùn bắn tung tóe, văng khắp người hai bọn họ, cả hai dường như hai kẻ điên……

Hoắc Truyền Quân chạy trông thực nhàn nhã, khoảnh khắc nhảy qua chướng ngại vật giống như hai chân trực tiếp cách mặt đất, bay lên, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh, thân thủ cũng rất bài bản.

Sở Du chạy cũng không chậm, hoặc là nói, đeo theo Hoắc Truyền Quân không chậm, sít sao đuổi theo, ván này tuyệt không thể chịu thua. Dù sao cũng là thằng con trai xuất thân từ bộ đội, đi bộ hành quân cấp tốc hắn luyện qua, chạy vượt chướng ngại vật hắn cũng chạy qua, túm bắt vật lộn loại nào cũng từng luyện qua mấy chiêu, nhưng là loại nào cũng không tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!