Ngoại truyện 2: Danh phận
Kể từ khi Trần Thượng Chu mang bó hồng trắng về nhà vào hôm trước Lễ Tình Nhân, trên kệ TV trong nhà lúc nào cũng có hoa.
Phùng Thanh đã sắm một chiếc bình thủy tinh trong suốt để cắm hoa. Cứ mỗi khi hoa sắp tàn là cậu lại đi mua một bó mới thay vào. Hồng, ly, tulip, hoa đỏ, hoa vàng, hoa hồng phấn… cứ thấy bó nào vừa mắt trong tiệm là cậu mang về.
Hôm nay, Phùng Thanh chọn một bó hồng champagne.
Cậu cẩn thận cắt tỉa vài nhát, cắm hoa ngay ngắn vào bình rồi ngắm nghía một hồi, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu lại, sau đó lập tức nhảy chân sáo vào bếp để phụ Trần Thượng Chu.
Nói phụ thì không hẳn, đúng hơn là làm cái đuôi lẽo đẽo, cái miệng mổ liên hồi như chim gõ kiến, hoặc làm chân chạy vặt chuyền cái này đưa cái kia, chứ chẳng giúp ích được bao nhiêu.
Trần Thượng Chu mặc cho cậu làm gì thì làm, còn Phùng Thanh thì đắm chìm trong niềm vui này. Cả hai đang chuẩn bị bữa trưa, là hai bát mì trứng đơn giản.
Trần Thượng Chu vừa đập bốn quả trứng vào bát thì Phùng Thanh đã nhanh nhảu giật lấy vỏ trứng trong tay anh đem vứt vào thùng rác, rồi lại cầm ngay lấy đôi đũa cùng cái bát trong tay anh, đứng cạnh anh ra sức khuấy trứng. Trong lúc Trần Thượng Chu đứng chờ nước sôi, cậu vừa khuấy trứng vừa tranh thủ hôn lên má anh một cái.
Không chỉ hôn, cậu còn vừa hôn vừa dụi dụi cọ cọ khắp nơi trên người anh. Cuối cùng bị Trần Thượng Chu giơ tay vỗ một cái vào mông cảnh cáo, Phùng Thanh mới chịu dừng lại, ngoan ngoãn đứng tại chỗ tiếp tục khuấy trứng.
"Chỉ mặc mỗi cái quần ngủ mỏng dính, bị đánh đau lắm đó, anh chẳng biết nhẹ tay gì cả." Phùng Thanh vừa đặt bát trứng đã khuấy xong ra trước mặt anh vừa xoa xoa mông của mình.
Trần Thượng Chu đổ dầu vào nồi, bật bếp, chăm chú làm việc trong tay, chẳng buồn đáp lại lời cậu vừa than thở.
Đã rất lâu rồi Trần Thượng Chu không còn dùng thắt lưng để đánh Phùng Thanh nữa.
Bây giờ phần lớn chỉ là những lúc cậu quá nghịch, quá ồn, thì anh tiện tay vỗ vào mông một cái mà thôi. Còn chiếc thắt lưng kia, hiện tại nó thường xuyên được dùng để trói trên cổ tay Phùng Thanh.
Hôm nay là ngày nghỉ chung của hai người.
Từ sau khi kết thúc Tết Nguyên Tiêu, kết thúc ba tháng dự án lớn hợp tác với chị Điền, Phùng Thanh đã áp dụng một phương thức hợp tác mới với tất cả các công ty đối tác.
Trước kia bản dịch phải nộp mỗi ngày một lần, giờ đổi thành nộp theo từng chu kỳ, chẳng hạn năm ngày hay bảy ngày một lần. Như vậy cậu có thể chủ động sắp xếp thời gian dựa theo phong cách và độ khó của từng nhiệm vụ, vừa nâng cao hiệu suất, lại vừa không làm lỡ mất ngày nghỉ của Trần Thượng Chu, vẫn có thể yên tâm bám lấy anh cả ngày.
Ăn trưa xong, cả hai cùng ra ghế sofa ngồi.
Trần Thượng Chu ngồi trên sofa cầm máy tính bảng lướt xem video ngắn, Phùng Thanh thì nhảy phóc lên, gối đầu lên đùi anh mà nằm ngang, tiện tay ném điện thoại sang một bên rồi vòng tay ôm lấy eo anh, dụi dụi một cái, nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc ngủ trưa.
Giấc ngủ trưa không nên kéo dài quá lâu. Thế nên Phùng Thanh chỉ ngủ chừng bốn mươi phút đã bị Trần Thượng Chu vỗ nhẹ lưng gọi dậy.
Giữ nguyên tư thế cũ, cậu vươn người duỗi tay làm một cái ngáp dài, rồi ngồi dậy. Vừa định xếp bằng dựa vào vai Trần Thượng Chu để chơi điện thoại thì anh đã vỗ vai ra hiệu cho cậu đứng lên, rồi đi thẳng vào bếp. Phùng Thanh lon ton theo vào mới thấy anh đang cắt quả dưa hấu mà buổi sáng cả hai mua trên đường sau khi chạy bộ.
Rửa mặt xong đi ra phòng khách, Phùng Thanh thấy Trần Thượng Chu đã cắt xong dưa hấu, tăm cũng đã cắm sẵn đặt trên bàn trà, bản thân thì vẫn ngồi đúng tư thế như khi nãy, mắt dán vào máy tính bảng. Ngẩng lên thấy cậu đang đi tới, anh vỗ vỗ bên cạnh ghế, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Phùng Thanh lại nhảy phóc lên, lần này thành công ngồi xếp bằng dựa vào vai anh. Cậu vừa ăn dưa, vừa nhét thêm một miếng vào miệng Trần Thượng Chu, tay kia lại bận rộn trả lời tin nhắn trong nhóm "Chúc Mừng Phát Tài".
"Tối mai mọi người hẹn nhau đi ăn, anh có đi không?" Phùng Thanh hỏi.
Trần Thượng Chu: "Chiều mai sau giờ khám còn có một cuộc họp, chắc lúc anh xong thì bọn em cũng gần ăn xong rồi."
"Lại họp nữa à?" Phùng Thanh bĩu môi.
Trần Thượng Chu chỉ "ừ" một tiếng: "Lần này anh không đi, em ăn xong thì anh tới đón em."
Phùng Thanh không còn cách nào khác, đành gật đầu cái rụp: "Được thôi."
—
Ngày hôm sau, Phùng Thanh cũng rất bận rộn.
Buổi chiều cậu ngồi trong quán cà phê làm việc mãi đến năm giờ rưỡi mới xong. Sau đó lại vội vã bắt taxi đến nhà hàng mà Hầu Vũ đã đặt trước. Vì đường không gần lại còn kẹt xe, cậu trở thành người đến muộn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!