Chương 92: NT1

Ngoại truyện 1: Nỗi niềm tuổi trẻ

1.

"Trần Thượng Chu!"

"Trần Thượng Chu! Nhìn em này!"

"Anh mau quay lại đi, Trần Thượng Chu!"

"Trần Thượng Chu, Trần Thượng Chu, Trần Thượng Chu! Mau nhìn đi, em đã lắp ráp xong cái mô hình máy bay mẹ mua hôm qua rồi! Tinh xảo cực kỳ, đẹp lắm luôn đó!"

Chiếc quạt điện cũ kỹ trên bàn học kẽo kẹt xoay, nhưng chẳng xua nổi cái nóng oi bức giữa mùa hạ.

Trần Thượng Chu đang cắm cúi giải đề nâng cao dành cho lớp 7 mà anh mới mua về để tự học. Học kỳ sau anh mới chính thức vào lớp 7, vậy nên có không ít bài toán trong đó đối với anh vẫn khá khó nhằn. Trần Thượng Chu đã ngồi suy nghĩ một câu hỏi khó suốt một hồi lâu, vừa mới nắm được hướng làm, thì Phùng Thanh ở phía sau đã ríu rít gọi liên hồi. Trần Thượng Chu vội ghi chép lại hướng làm vừa lóe lên trong đầu vào nháp, sau đó mới chịu quay đầu lại.

Nhưng đầu vừa xoay được nửa chừng, tầm mắt anh đã chạm thẳng vào mô hình máy bay mà Phùng Thanh đang giơ lên.

Phùng Thanh vốn chẳng thể chờ được.

Cậu ôm chặt mô hình máy bay, ngay cả dép lê cũng chẳng kịp mang, đôi tất xanh in ngôi sao năm cánh dẫm lạch bạch trên sàn nhà, vừa chạy vừa dí mô hình đến trước mặt Trần Thượng Chu.

Đó là một chiếc trực thăng màu đen có điểm vài sắc đỏ.

Trần Thượng Chu nghiêm túc nhìn kỹ, khẽ gật đầu: "Đẹp lắm."

"Đúng không?" Phùng Thanh đắc ý giơ cao máy bay, giả vờ mô phỏng đường bay rồi cẩn thận đặt mô hình vào ngăn trống trong tủ sách của Trần Thượng Chu. Ngăn tủ đó là tối qua Trần Thượng Chu đặc biệt dọn ra cho cậu.

Đặt xong, Phùng Thanh còn mê mẩn ngắm nghía thêm hai phút.

Ngắm đủ rồi, cậu mới chịu dọn đống rác vụn trên thảm đem bỏ ra ngoài. Chạy đi chạy lại một hồi, Phùng Thanh mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng cậu hấp tấp ngồi phịch xuống cạnh Trần Thượng Chu, dí mặt sát vào quạt, để gió cuốn đi cái nóng hầm hập.

Đang ngồi cho gió thổi mát, Phùng Thanh bỗng nhớ ra trò chơi ngày trước cậu hay cùng Tôn Hàng nghịch với cái quạt mini. Không cần nghĩ ngợi, cậu há miệng hướng về quạt, "a a a" vài tiếng để gió kéo giọng mình thành những tiếng gợn sóng.

"A a a——"

Chẳng ngoài dự đoán, chưa chơi được bao lâu, Phùng Thanh đã bị Trần Thượng Chu túm cổ áo lôi ra ngoài, rồi anh tiện tay khóa cửa luôn.

"Trần Thượng Chu, em sai rồi em sai rồi, em không làm ồn nữa mà, cho em vào đi." Phùng Thanh bắt đầu cầu xin ngoài cửa.

Trần Thượng Chu coi như không nghe thấy, tiếp tục dựa vào tờ nháp vừa viết sẵn để sắp xếp lại hướng giải đề. Suốt quá trình ấy, ngoài cửa vẫn vọng lại tiếng mè nheo dai dẳng của Phùng Thanh.

Đến khi Trần Thượng Chu cuối cùng cũng làm xong câu hỏi khó, đối chiếu đáp án để chắc chắn không bỏ sót điểm nào, thì lời năn nỉ bên ngoài cũng đổi thành giọng điệu khác.

Phùng Thanh gọi: "Trần Thượng Chu? Anh Thượng Chu ơi? Anh Thượng Chu, Trần Thượng Chu, cho em vào đi mà, em hứa không kêu một tiếng nào nữa, được không? Em năn nỉ anh đến khô cả họng rồi, trời nóng như vậy em đáng thương lắm đó!"

Trần Thượng Chu đứng dậy, bước tới mở cửa ra.

Chỉ thấy kẻ miệng khô lưỡi rát đáng thương kia, lúc này tay đang cầm que kem trong tủ lạnh mà Trần Thượng Chu đã mua sẵn cho cậu, thản nhiên ngồi bệt dưới đất mà ăn.

Phùng Thanh nghẹn họng: "."

Theo sát sau lưng Trần Thượng Chu vào lại phòng, Phùng Thanh cắn vài miếng đã gặm sạch que kem.

Đang tính bò lên bàn học để chống cằm nhìn anh làm bài, cậu chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng lũ bạn đùa nghịch. Giữa đám âm thanh lộn xộn, cậu liền bắt trúng giọng của Tôn Hàng, mắt sáng rực lên: "Trần Thượng Chu! Em muốn xuống dưới chơi!"

Trần Thượng Chu: "Không được."

"Tại sao?" Gương mặt Phùng Thanh lập tức xịu xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!