Giữa tháng tám, Trần Thượng Chu và Phùng Thanh lại cùng nhau về Nam Lăng một chuyến.
Đám cưới của Trịnh Tử Hoàn và Hoàng Thư Nam rơi đúng vào dịp này. Phùng Thanh đã cố ý giữ trống lịch cả tuần, còn Trần Thượng Chu thì từ hơn nửa tháng trước đã phải xoay ca, đổi ca, làm bù liên tục. Cuối cùng, vào mấy ngày diễn ra hôn lễ, hai người cũng thu xếp được bốn ngày nghỉ liên tiếp, cùng nhau trở về Nam Lăng.
Tối hôm trước khi lên đường, cũng chính là ngày Trần Thượng Chu bắt đầu kỳ nghỉ, Phùng Thanh còn lôi anh tới chỗ Thạch Nghiên, bạn thân của Hoàng Thư Nam để làm tóc. Trần Thượng Chu chỉ đơn giản là cắt tỉa gọn gàng lại độ dài, còn Phùng Thanh thì nhất quyến muốn đổi sang một kiểu mới.
Mái tóc đen của Phùng Thanh đã dài thêm một đoạn, phần tóc uốn nhuộm trước kia gần như đã thẳng bưng, chỉ còn sót lại chút màu vàng pha ánh kim. Tóc hơi rủ xuống che gần hết tầm mắt của cậu, trông lại càng có dáng dấp của lãng tử nghệ sĩ.
Lần này Phùng Thanh cắt ngắn đi, không uốn xoăn nữa. Sau khi bàn bạc với Trần Thượng Chu, cậu đã chọn nhuộm màu xám nhạt.
Nói là bàn bạc, thật ra phần lớn là Phùng Thanh tự mình quyết định. Bởi vì bất kể cậu chọn màu nào, Trần Thượng Chu cũng chỉ gật đầu nói "được." Ngay cả khi Phùng Thanh nổi hứng chọn một màu đỏ rực, bảo đảm đi ngoài đường ai cũng ngoái lại nhìn, thì anh cũng chỉ hơi dừng lại hai giây, rồi không chớp mắt mà thản nhiên đáp "được."
Điều này khiến Phùng Thanh bắt đầu suy ngẫm.
Chẳng lẽ, chỉ cần không phải chuyện anh từng ra lệnh cấm tuyệt đối như hút thuốc thì hễ cậu nói trước mình muốn làm gì, Trần Thượng Chu đều không can thiệp gì sao?
Vì thế, Phùng Thanh quyết định thăm dò.
Sau khi thợ làm tóc bôi xong thuốc nhuộm và rời đi, cậu nghiêm túc nói: "Trần Thượng Chu, em thấy mấy cái khuyên tai này nhìn chán rồi."
"Muốn mua thêm khuyên tai à? Lát nữa có thể ghé qua mua." Trần Thượng Chu đáp.
Phùng Thanh lại nói: "Ý em là em muốn đi xỏ thêm một cái."
Trần Thượng Chu hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại trên tai cậu, dường như thật sự đang tưởng tượng sau khi Phùng Thanh xỏ thêm một lỗ nữa sẽ trông ra sao, rồi nói: "Lát nữa anh đi với em."
Phùng Thanh tiếp tục thăm dò: "Em còn muốn xăm một hình nhỏ ở xương quai xanh."
Ánh mắt anh lại chuyển sang xương quai xanh của cậu: "Xăm thì cho anh xem hình trước."
"Chỗ cổ tay này xăm thêm một cái nữa thì sao?"
Trần Thượng Chu dừng lại thoáng chốc, rồi vẫn đáp: "Xăm đi."
Cái gì cũng đồng ý hết à?
Phùng Thanh bỗng thấy không thoải mái. Cậu cũng không rõ vì sao mình lại khó chịu. Hai mươi lăm tuổi rồi, xăm vài hình nhỏ trên người cũng chẳng sao, khác với thời còn đi học, cái gì cũng bị cấm đoán. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cậu vẫn thấy hụt hẫng.
"Thế em muốn xăm nguyên cả một cánh tay đầy hoa văn thì sao?" Phùng Thanh buột miệng.
Lần này Trần Thượng Chu không trả lời ngay, chỉ cúi mắt nhìn cậu, ngắn gọn hỏi: "Em thử xem?"
Phùng Thanh lập tức cong môi cười mãn nguyện. Cái tâm tư mơ hồ muốn Trần Thượng Chu vẫn quản mình cuối cùng cũng được đáp ứng. Cậu vội vàng nói: "Đùa thôi, đùa thôi, em không muốn xăm đâu. Nhưng mà, sao đến xăm kín cánh tay thì lại không được?"
"Xăm hình nhỏ thì tùy em, chỉ cần cho anh xem hình trước. Nhưng xăm kín cả cánh tay thì không." Trần Thượng Chu nói: "Hình nhỏ thì có hối hận cũng không sao, nếu hình lớn mà hối hận thì em biết khóc ở đâu?"
Phùng Thanh nhoẻn miệng: "Thì khóc ở chỗ anh chứ đâu."
Trần Thượng Chu lại im lặng.
"Yên tâm yên tâm, hình nhỏ em cũng không xăm nữa đâu. Lần trước Trịnh Tử Hoàn kéo em đi xăm cái thuyền nhỏ thôi mà em đã thấy đau chết rồi, chẳng còn muốn xăm thêm gì nữa." Phùng Thanh vội vàng nói.
Trần Thượng Chu lại hỏi: "Đã thấy đau mà còn muốn đi xỏ thêm lỗ tai?"
"Thật ra cũng không hẳn là muốn…" Phùng Thanh giải thích: "Em thấy ba cái là vừa đủ, không nhiều không ít, trông còn có chút đẹp mắt kiểu bất đối xứng nữa."
Mãi đến lúc này, Trần Thượng Chu mới hiểu ra mục đích của loạt câu hỏi thăm dò khi nãy. Anh nói: "Tóc của em cũng sẽ mọc lại, thấy xấu quá thì nhuộm màu khác, em thích màu gì thì cứ nhuộm màu đó. Chẳng có gì phải băn khoăn hết."
Ngay khi Phùng Thanh còn định nói thêm, ánh mắt Trần Thượng Chu lại dừng ở ba lỗ xỏ trên vành tai cậu: "Xăm thì kêu đau, lúc đó xỏ một lần tận ba cái lỗ thì không đau à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!