Phùng Thanh quay người bỏ chạy về nhà.
Cậu chạy một lúc lâu mà không hề ngoảnh đầu lại nhìn. Đến khi đứng trước cửa nhà mới mò mẫm tìm chìa khoá treo trên ngực để mở cửa. Thế nhưng trước khi Phùng Thanh cắm chìa khoá vào ổ thì cậu đã nghe thấy tiếng động từ tầng dưới truyền lên.
"Được rồi, tiễn em đến đây thôi." Là giọng của Lâm Như Thiền.
Người đàn ông kia ừ một tiếng, rồi thản nhiên nói: "Nào, ôm anh cái nào. Chậc, không biết bao giờ anh mới được ôm em ngủ mỗi tối nữa đây."
"Anh đủ rồi đấy. Ngày nào cũng nói, anh không thấy chán sao?" Giọng Lâm Như Thiền vẫn mang theo tiếng cười.
Người đàn ông: "Nói một chút cũng không được à? Anh đáng thương vậy mà. Rõ ràng có bạn gái rồi mà mỗi tối đi ngủ vẫn lạnh lẽo một mình."
Hai người họ ôm nhau chưa được bao lâu, Phùng Thanh đã nghe thấy tiếng tạm biệt.
Thấy Lâm Như Thiền sắp đi lên, Phùng Thanh vội vàng nhét chìa vào ổ khóa, nhưng chỉ vài giây sau, cậu đã chán nản cụp vai xuống rồi quay người đi.
Phùng Thanh không muốn về nhà nữa.
Vẫn nên sang tìm Trần Thượng Chu thì hơn.
Nghĩ vậy, Phùng Thanh nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa nhà Trần Thượng Chu. Cậu không dám gõ quá mạnh, sợ Lâm Như Thiền nghe thấy.
Nhưng cậu cũng không chắc Trần Thượng Chu có nghe thấy âm thanh gõ cửa này không. Tuy bình thường Trần Thượng Chu ở nhà một mình rất yên tĩnh, nhưng hôm nay anh đang đọc tiếng Anh trong phòng ngủ nhỏ, không biết có nghe thấy không. Trong lúc suy nghĩ miên man, Phùng Thanh lại gõ cửa mấy lần nữa, tần suất gõ bắt đầu trở nên gấp gáp.
Ngay khoảnh khắc Phùng Thanh nghe thấy tiếng bước chân Lâm Như Thiền đi lên cầu thang, cửa nhà Trần Thượng Chu mở ra. Thấy cửa mở, Phùng Thanh không nói một lời liền chui tọt vào. Sau khi vào nhà, cậu lập tức đóng cửa lại.
Vừa ngẩng đầu lên Phùng Thanh đã bắt gặp ánh mắt của Trần Thượng Chu.
Trong mắt Trần Thượng Chu hiện rõ sự khó hiểu với hành động của Phùng Thanh. Anh nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt phía sau: "Không phải em đi đón mẹ tan làm à?"
Vừa dứt lời, Trần Thượng Chu liền nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa của nhà Phùng Thanh. Lâm Như Thiền về đến nhà rồi.
"Sao thế?" Trần Thượng Chu lại hỏi.
Phùng Thanh dùng giọng điệu diễn xuất vụng về của mình để chữa cháy: "Không, không có gì cả. Chỉ là… em chợt nhớ ra hôm nay còn chưa đọc mười trang sách với anh."
Trần Thượng Chu nhắc nhở: "Em đã đọc rồi."
"…À, à." Phùng Thanh nói: "Em không đi đón mẹ, đi được một đoạn lười quá nên quay về. Nghe tiếng vừa rồi thì hình như em với mẹ vừa hay tránh được nhau."
Trần Thượng Chu nhìn chằm chằm cậu: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không có, thật sự không có." Phùng Thanh cúi đầu đáp.
Thấy Phùng Thanh không muốn nói, Trần Thượng Chu cũng không hỏi nữa. Anh chỉ gật đầu rồi quay người về phòng ngủ nhỏ. Phùng Thanh đi theo phía sau anh. Như thường lệ cậu cởi giày rồi ngồi xếp bằng trên tấm thảm. Thế nhưng hôm nay lại không giống bình thường. Ví dụ như bình thường trước khi ngồi xuống Phùng Thanh sẽ leo lên bệ gỗ lấy vài cuốn truyện tranh, còn hôm nay thì cậu cứ thế ngồi xuống thảm.
Phùng Thanh ngơ ngẩn mất nửa phút rồi mới sực nhớ ra trong tay mình không có gì, thế là lại đứng dậy đến tủ sách lấy truyện.
Trần Thượng Chu định nói gì đó nhưng chần chừ hồi lâu vẫn anh không mở miệng, tiếp tục vùi đầu đọc tiếng Anh.
Khoảng nửa phút sau, Trần Thượng Chu nghe thấy tiếng Lâm Như Thiền đứng trước cửa nhà gọi Phùng Thanh.
Nếu là ngày thường, Phùng Thanh đã chạy ngay ra mở cửa cho mẹ rồi. Thế mà hôm nay Lâm Như Thiền đã gọi Phùng Thanh mấy lần nhưng cậu vẫn không nhúc nhích. Trần Thượng Chu quay lại nhìn mới thấy Phùng Thanh vẫn đang ngẩn người. Cuốn truyện trên tay Phùng Thanh sau khi được cậu lật ra thì vẫn giữ nguyên ở trang đầu tiên.
"Phùng Thanh." Trần Thượng Chu gọi cậu.
Phùng Thanh như bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ em đang gọi ngoài cửa." Trần Thượng Chu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!