Chỉ còn bốn ngày nữa là dự án lớn sẽ chiếm trọn ba tháng sắp tới của Phùng Thanh. Bên phía chị Điền vẫn đang xác nhận yêu cầu với khách hàng, sắp xếp lại tài liệu và các công việc liên quan, còn Phùng Thanh thì lại có thêm bốn ngày rảnh rỗi.
Thực ra, nếu là bình thường, cậu sẽ nhận thêm vài dự án nhỏ để lấp đầy bốn ngày này, kiếm thêm chút ít. Nhưng bây giờ thì… chỉ cần nghĩ tới lúc một khi dự án lớn kéo dài ba tháng bắt đầu, cậu sẽ không thể quấn quýt bên cạnh Trần Thượng Chu nữa, trong lòng chỉ muốn tranh thủ bốn ngày này mà dính lấy anh nhiều thêm một chút.
Dù sao thì khi dự án bắt đầu, Phùng Thanh chẳng khác nào một kẻ tội nghiệp chỉ được nghỉ một ngày duy nhất trong tuần.
Nếu Trần Thượng Chu đi làm, cậu cũng đi làm, nhưng ít nhất cậu vẫn có thời gian vào buổi trưa để đi ăn với Trần Thượng Chu, tối cũng có thể về nhà cùng lúc với anh để ăn tối, chẳng khác gì hiện tại. Nhưng Phùng Thanh lại lo rằng ngày nghỉ của Trần Thượng Chu không trùng với ngày nghỉ của cậu, mặc dù cậu đã quyết định nếu Trần Thượng Chu nghỉ, cậu sẽ không ra quán cà phê mà ở nhà làm việc.
Tuy vậy, dù là ở nhà thì cậu vẫn phải ngồi yên trong phòng làm việc chứ không thể suốt ngày ôm ấp, hôn hít Trần Thượng Chu được.
Nghĩ kỹ lại, Phùng Thanh nhận ra mình có thể sẽ không được ở bên Trần Thượng Chu cả ngày suốt một, hai tuần liền. Vì thế, cậu phải tận dụng thật tốt bốn ngày này.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến điều này, Phùng Thanh lại không nhịn được mà lẩm bẩm trong lòng. Tình yêu đúng là có thể khiến người ta mê muội! Thậm chí đến việc kiếm tiền quan trọng như vậy cũng có thể gạt sang một bên!
—
Ngày thứ tư trước khi dự án bắt đầu, Trần Thượng Chu vừa lúc kết thúc ca trực và về nhà.
Hôm đó bệnh viện không có cuộc họp nào, Trần Thượng Chu mua hai phần hoành thánh nhỏ xách về nhà, khi anh về tới nhà cũng vừa đúng chín giờ sáng. Phùng Thanh bị anh hôn mấy cái gọi dậy ăn sáng. Tuy nhiên, dù có hôn bao nhiêu lần thì Phùng Thanh vẫn rất khó khăn để bò ra khỏi giường. Cậu phải vật lộn với cái chăn một lúc lâu mới miễn cưỡng lết vào nhà tắm để rửa mặt.
Vì thế, khi cuối cùng cậu cũng ngồi xuống bàn ăn, cầm muỗng nhựa ăn hoành thánh thì Trần Thượng Chu đã ăn xong, đậy nắp hộp nhựa lại, xoa đầu cậu rồi đi vào phòng tắm chuẩn bị đi ngủ.
Ăn hết hoành thánh, đánh răng súc miệng xong, Phùng Thanh nhẹ nhàng trèo lên giường. Đây là thói quen cố định mỗi lần Trần Thượng Chu tan ca về để ngủ bù. Trần Thượng Chu đã rất quen với điều này, chỉ cần cảm nhận thấy Phùng Thanh đến gần, anh không cần mở mắt mà vẫn có thể đưa tay kéo cậu vào lòng.
Phùng Thanh thích nhất chính là ba tiếng đồng hồ Trần Thượng Chu ngủ bù sau ca trực. Cậu sẽ thỉnh thoảng đưa tay sờ mũi, miệng và tai của anh, hoặc lại ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm vào mắt của anh. Lúc này Phùng Thanh không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng Trần Thượng Chu lại đang ngủ rất say, nên cậu có thể tha hồ làm đủ loại động tác nhỏ.
Đến lúc đồng hồ báo thức vang lên sau ba tiếng, Phùng Thanh lặng lẽ ngồi dậy tắt báo thức. Tắt xong, Trần Thượng Chu lại kéo cậu trở về.
Lúc này Trần Thượng Chu đã tỉnh dậy, nhưng anh thường nhắm mắt nằm thêm nửa giờ nữa, vì ba tiếng ngủ bù thực sự quá ít. Phùng Thanh cũng rất thích khoảng thời gian này, vì đây là lúc Trần Thượng Chu trở nên rất quấn quýt, khác hẳn với anh của thường ngày.
"Không phải anh nói là có giường để nghỉ ngơi trong phòng trực à? Sao mỗi lần anh về đều cảm giác như anh vừa thức cả đêm vậy? Không nghỉ ngơi cho đàng hoàng sao?" Phùng Thanh nhỏ giọng hỏi.
Trần Thượng Chu kéo dài giọng, từ tốn giải thích: "Bởi vì thời gian ngủ quá ít. Bệnh nhân không khỏe thì phải đi thăm, giường ba ổn rồi thì giường năm lại không khỏe, có bệnh nhân còn vì căng thẳng quá mức mà xuất hiện một số triệu chứng không tốt, phải đi thăm và an ủi họ. Chẳng có thời gian để ngủ ngon, cơ bản là nhắm mắt nghỉ chơi thôi, còn chưa kịp vào giấc thì đã phải làm việc rồi."
"Vất vả quá, bác sĩ Trần." Phùng Thanh lại khẽ thở dài: "May mà mỗi lần anh trực xong, vẫn còn em nằm sẵn làm ấm giường cho anh. Sau này đợi em cũng bắt đầu đi làm, lúc anh vừa hết ca thì em vẫn còn bận rộn, lúc đó không ai làm ấm giường cho anh nữa thì phải làm sao đây?"
Nghe vậy, Trần Thượng Chu khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt ra. Anh nhìn Phùng Thanh, giọng nhẹ nhàng: "Đúng vậy, phải làm sao đây? Nhưng nói là làm ấm giường cho anh, chẳng phải lần nào cũng là anh làm ấm giường xong rồi em mới trèo lên sao?"
"Đó là tại anh cứ bắt em dậy ăn sáng." Phùng Thanh cãi lại: "Nếu không ăn, anh cứ trực tiếp lên giường đi ngủ, như thế chẳng phải em đã làm ấm giường cả đêm cho anh sao?"
Trần Thượng Chu nói: "Em xem bây giờ mấy giờ rồi? Không ăn sáng, rồi lại theo anh ngủ thêm ba bốn tiếng, đến cơm trưa cũng chẳng ăn kịp. Lúc nào cũng thế này, em không cần dạ dày của mình nữa à?"
"Dạ dày của em làm gì mà yếu đến vậy?" Phùng Thanh vẫn cố cãi: "Hồi nhỏ thì ăn ba bữa một ngày, lại ăn đúng giờ, nên bây giờ dạ dày của em chịu đựng giỏi lắm."
Trần Thượng Chu giơ tay vỗ một cái vào mông Phùng Thanh: "Chính em cũng biết là nhờ lúc nhỏ ăn uống đúng giờ nên bây giờ mới chịu đựng nổi. Giờ mà không ăn uống đều đặn, bảy tám năm nữa thử xem dạ dày của em còn chịu đựng nổi không?"
Sau khi bị vỗ vào mông, Phùng Thanh không nói gì nữa.
Một lúc sau, điện thoại dưới gối rung lên, Phùng Thanh vươn tay lấy ra xem thì thấy là tin nhắn WeChat từ Lâm Như Thiền gửi đến.
Lâm Như Thiền: Bao giờ con đến Hải Thành ăn cơm với mẹ đây?
Mấy năm nay, Phùng Thanh đều đến Hải Thành hai lần một năm, cố tránh những dịp lễ Tết. Thường thì rơi vào đầu tháng ba và cuối tháng mười. Đưa mắt lên nhìn ngày trên điện thoại, cậu phát hiện hôm nay quả thật đúng vào lúc mình nên đi ăn cơm với Lâm Như Thiền.
Cậu có chút không nỡ rời xa bốn ngày ở bên Trần Thượng Chu, nhưng nếu bây giờ không đi, sau này khi nhận dự án lớn, cậu chỉ còn một ngày nghỉ duy nhất. Ngày nghỉ ấy lại phải đúng lúc Lâm Như Thiền cũng rảnh thì hai mẹ con mới gặp được, bằng không thì chẳng biết bữa cơm này sẽ phải trì hoãn đến bao giờ.
"Đi ăn cơm với dì Lâm à?" Trần Thượng Chu nhìn màn hình điện thoại.
Phùng Thanh khẽ đáp một tiếng "ừm", nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ ra ngày kia Trần Thượng Chu được nghỉ, mà Lâm Như Thiền vẫn chưa biết giữa cậu và Trần Thượng Chu hiện tại là quan hệ gì. Thế nên cậu liền nói: "Trần Thượng Chu, hay là ngày kia chúng ta cùng đi nhé? Cùng đi ăn cơm với mẹ em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!