Chương 8: (Vô Đề)

"Tàu lửa gào thét" hoàn toàn đáp ứng được mọi kỳ vọng trong lòng của Phùng Thanh.

Chiều hôm đó, cậu kéo Trần Thượng Chu chơi trò này đến tận bốn vòng. Chỉ có điều, mỗi vòng Phùng Thanh đều dành ít nhất một nửa quãng đường để nằm sấp trên đùi của Trần Thượng Chu.

Phùng Thanh rất thích cái cảm giác được bao quanh bởi tiếng hét của người khác trong khi bản thân lại ở một nơi cực kỳ an toàn.

Kể từ hôm đi công viên trò chơi về, Phùng Thanh càng thích chạy sang phòng Trần Thượng Chu đọc truyện tranh hơn.

Thật ra số truyện tranh của Trần Thượng Chu cũng chẳng nhiều đến mức đọc mãi mà không hết. Từ trước Tết Dương lịch, Phùng Thanh đã bắt đầu đọc lại lần hai, lần ba, thậm chí lần bốn rồi. Cậu chỉ đơn thuần là thích chui vào phòng Trần Thượng Chu thôi, nhất là khi dưới lầu chẳng có ai chơi cùng. Cậu cảm thấy đọc truyện tranh ở chỗ Trần Thượng Chu thú vị hơn nhiều so với xem hoạt hình ở nhà. Huống chi thỉnh thoảng Trần Thượng Chu còn đáp lời cậu vài câu nữa chứ.

Kỳ nghỉ đông này, Tôn Hàng và mấy bạn nhỏ khác đều về quê.

Phùng Thanh dành phần lớn thời gian của mình nằm bò trên tấm thảm trong phòng Trần Thượng Chu để đọc truyện tranh.

Lại là một ngày nữa trôi qua. Lúc Phùng Thanh mở mắt thì đã là buổi trưa. Ăn xong phần cơm trưa mà Lâm Như Thiền để lại, Phùng Thanh lại chạy đến trước cửa nhà Trần Thượng Chu.

"Trần Thượng Chu! Em tới rồi đây!" Phùng Thanh gõ cửa hai cái rồi hô lên.

Trong nhà vang lên tiếng bước chân, nghe không giống bước chân của Trần Thượng Chu lắm. Quả nhiên chưa đến ba giây, cánh cửa mở ra. Đúng như dự đoán của cậu, người mở cửa là Phương Thư.

"Dì Phương ạ!" Phùng Thanh gọi.

Phương Thư mỉm cười, bà đã quá quen với việc Phùng Thanh chạy sang nhà mình. Phương Thư né người sang một bên để cậu vào nhà: "Lại tới tìm anh trai chơi à?"

"Vâng ạ vâng ạ." Phùng Thanh cũng cười theo rồi nói thêm: "Dì Phương hôm nay không đi làm ạ?"

Phương Thư cầm lấy túi xách đặt trên tủ giày ở hành lang, bắt chước điệu bộ của Phùng Thanh: "Tất nhiên là đi chứ, sao lại không? Dì tranh thủ giờ nghỉ trưa về lấy ít đồ thôi."

Chưa kịp đợi Phương Thư đóng cửa rời đi, Phùng Thanh đã nhảy chân sáo chạy vào phòng Trần Thượng Chu.

Trần Thượng Chu lại đang làm bài tập. Theo như Phùng Thanh biết thì bài tập kỳ nghỉ đông của anh đã hoàn thành hết trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ. Hiện tại anh đang làm mấy bài toán nâng cao. Trần Thượng Chu từng nói với cậu cái tên chính xác của dạng bài này nhưng Phùng Thanh lặp lại mấy lần vẫn thấy nó quá khó nhớ nên dứt khoát không nhớ nữa.

Phùng Thanh cởi giày giày, dẫm chân lên tấm thảm. Cậu thành thạo kéo cái bệ kê chân cạnh tủ sách ra rồi tự lấy xuống ba quyển truyện tranh. Lần này, cậu đọc lại Slam Dunk.

"Không chơi với mấy đứa dưới lầu à? Sao không xuống đó chơi?" Trần Thượng Chu lên tiếng khi Phùng Thanh chưa lật đến trang thứ hai.

Phùng Thanh lắng tai nghe thật kỹ mới nghe được tiếng cãi nhau rượt đuổi của đám nhóc dưới nhà. Tiếng ồn vang to đến mức ở trong phòng Trần Thượng Chu còn nghe thấy.

"Em không thích chơi với tụi nó."

"Không phải bình thường vẫn chơi à?" Trần Thượng Chu dừng viết.

Phùng Thanh nghiêm túc giải thích: "Dĩ nhiên là không rồi. Em chỉ chơi với Tôn Hàng và đám bạn của cậu ấy thôi. Mấy đứa dưới nhà ấy hay chửi tục, lại còn đánh nhau. Bọn em không thích chơi với chúng nó."

Trần Thượng Chu gật đầu rồi lại tiếp tục giải bài toán trước mặt.

Phùng Thanh đọc xong ba quyển truyện tranh. Đang chuẩn bị trả chúng về chỗ cũ để lấy ba quyển khác thì nghe tiếng Trần Thượng Chu vang lên sau lưng: "Ra ban công với anh, nghỉ mắt mười lăm phút."

Đây là một "nghi thức" mỗi lần Phùng Thanh sang đọc truyện tranh ở nhà Trần Thượng Chu. Phùng Thanh theo thói quen đáp lại mấy tiếng "dạ dạ". Sau đó xỏ giày vào, đi theo sát sau mông Trần Thượng Chu ra ban công.

"Hôm nay em làm bài tập về nhà xong chưa?" Đứng ở ban công, Trần Thượng Chu hỏi.

Bài tập về nhà vào kỳ nghỉ đông của trường tiểu học Tây Thành ở thành phố Nam Lăng được thống nhất cho toàn trường. Lớp ba trở xuống thì môn Toán và Ngữ Văn đều có một quyển bài tập. Lớp ba trở lên thì có cả Toán, Ngữ Văn và tiếng Anh. Trên mỗi trang bài tập đều có khung để ghi ngày tháng. Trường học yêu cầu học sinh mỗi ngày làm một trang bài tập trong kỳ nghỉ đông.

Chỉ là bài tập của Phùng Thanh thì…

Cậu hoàn thành bài tập còn nhanh hơn cả Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu mất một tuần nhưng Phùng Thanh và Tôn Hàng chỉ cần hai ngày là xong. Trường tiểu học Tây Thành không bắt buộc học sinh phải xé phần đáp án cuối sách. Vì thế vừa được nghỉ là Phùng Thanh và Tôn đã chép hết tất cả bài tập được giao.

Phùng Thanh gật đầu, mặt không đỏ tim không loạn: "Tất nhiên là em đã làm xong rồi. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên em làm là làm bài tập đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!