Vào ngày Tết Dương lịch, Phương Thư và Lâm Như Thiền dẫn Trần Thượng Chu và Phùng Thanh đi công viên trò chơi như đã hẹn.
Trong bốn người, người mong chờ chuyến đi này nhất là Phùng Thanh, người không hứng thú nhất lại là Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu thật sự không thể hiểu nổi, bị trói trên mấy cái máy xoay vòng vòng 360 độ thì có gì vui? Anh không muốn đi.
Nhưng Phương Thư mẹ anh lại nói: "Cứ ngồi ở nhà suốt cũng không được. Dù ngày nào con cũng xuống sân chạy bộ nhưng đi đi về về cũng chỉ loanh quanh có hai cây số. Ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Với lại lần này đúng lúc cần con giúp đấy. Dì Lâm sợ độ cao, mẹ thì mặc váy, còn Phùng Thanh thì nhỏ quá, bọn mẹ không yên tâm để Phùng Thanh chơi mấy trò trong công viên một mình.
Nhờ con đi với Phùng Thanh để mắt đến thằng bé để bọn mẹ được nghỉ xíu."
"…"
Trần Thượng Chu không còn cách nào khác đành đi theo.
Ngày lễ, công viên trò chơi đông nghẹt người, nhất là lại trúng vào dịp Tết Dương lịch.
Không khí lễ hội đã tràn ngập ngay từ lối vào của công viên với đủ loại quầy hàng, bóng bay hoạt hình, kẹo hồ lô, kẹo bông, bánh trứng gà non, tranh đường… nhìn mà hoa cả mắt.
Vừa bước xuống taxi, Phùng Thanh đã hớn hở "oa" lên hai tiếng.
Lâm Như Thiền đi mua kẹo hồ lô cho cậu, còn cậu thì chạy sang phía đông xem người ta đổ đường làm tranh rồi lại chạy qua phía tây xem người ta quay kẹo bông thành một đám mây tròn xoe. Mới có hai phút mà Phùng Thanh đã nuốt nước miếng tận mười lần.
Nhìn ngon quá!
"Phùng Thanh!"
Nghe thấy tiếng mẹ gọi từ đằng xa, Phùng Thanh mới miễn cưỡng rời mắt khỏi quầy kẹo bông. Cậu quay đầu lại, thấy mẹ và dì Phương đã mua xong kẹo hồ lô.
Phùng Thanh lập tức chạy tới, nhận lấy que kẹo mẹ mua cho mình.
Cậu nhét que kẹo thẳng vào miệng, phát ra mấy tiếng giòn tan, còn chưa nuốt cậu đã hô lên: "Ngon quá! Con thích ăn kẹo hồ lô nhất!"
Thấy dì Phương không mua kẹo hồ lô, Phùng Thanh lại quay sang nhìn Trần Thượng Chu với hai cái tay không, hỏi: "Cậu không ăn à?"
Trần Thượng Chu đáp thẳng: "Quá ngọt."
Phương Thư đứng bên cạnh giải thích: "Con đừng để ý nó, nó không thích mấy món này. Ngay cả khoai tây chiên nó cũng không mê."
Phùng Thanh nhỏ giọng "ồ" một tiếng, rồi tiếp tục nhai viên kẹo trong miệng.
Lâm Như Thiền dắt tay cậu, chỉ vào mấy quầy hàng Phùng Thanh từng ghé qua lúc nãy, hỏi: "Con còn muốn mua gì nữa không?"
Phùng Thanh chỉ vào quầy kẹo bông, rồi chỉ ông chú bán bóng bay, nhanh nhảu gọi món: "Con muốn ăn kẹo bông, muốn cả tranh đường và bánh trứng nữa. À đúng rồi, con muốn cả cái bóng bay hình Ultraman!"
Lâm Như Thiền xoa đầu cậu, thương lượng: "Bóng bay Ultraman thì mẹ mua cho con nhưng mấy món kia không được ăn một lúc nhiều vậy đâu. Con chọn một món thôi, lát trưa mình còn ăn cơm nữa mà."
"Dạ được ạ." Phùng Thanh nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu. Cậu liếc qua các quầy hàng một vòng, chu môi do dự khá lâu. Cuối cùng cậu hạ quyết tâm nói: "Vậy con muốn ăn tranh đường! Con muốn chú ấy vẽ cho con một con rồng!"
Trần Thượng Chu không có hứng thú gì với mấy món ăn vặt này, cũng chẳng thấy nghệ thuật làm tranh đường có gì hay. Phương Thư và Lâm Như Thiền thì thấy vẽ tranh đường cũng thú vị nên sai Trần Thượng Chu đi mua bóng bay Ultraman cho Phùng Thanh.
Bóng bay là mặt hàng đắt khách nhất trong công viên trò chơi. Người mua đông nghìn nghịt. Trần Thượng Chu đứng chờ một hàng dài, chọn mẫu và thanh toán xong thì tranh đường của Phùng Thanh cũng vừa hoàn thành. Phương Thư và Lâm Như Thiền đã đi mua bánh trứng, Phùng Thanh đứng một mình đợi Trần Thượng Chu.
Trần Thượng Chu mang bóng bay Ultraman đi tới.
Tay trái Phùng Thanh cầm kẹo hồ lô, tay phải cầm tranh đường nên chỉ có thể dán mắt vào bóng bay trong tay anh mà không tài nào có thể đưa tay để nhận. Tranh đường là con rồng, nó khá to và khi đặt cùng với kẹo hồ lô trong một tay thì không thể nào giữ chắc được. Phùng Thanh lại muốn vừa cầm vừa ăn cả hai thứ nên cậu cứ loay hoay mãi mà tay vẫn đầy ắp.
"Đừng động đậy." Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh lập tức giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên giữa không trung. Cậu thấy Trần Thượng Chu kéo sợi dây bóng bay quấn quanh cổ tay cậu một vòng, rồi thắt hai nút dây để chắc chắn nó không bay đi mất, sau đó anh mới buông tay: "Xong rồi."
Nhìn sợi dây trên cổ tay mình và quả bóng bay hình Ultraman lơ lửng phía trên, Phùng Thanh lại "oa" lên hai tiếng: "Trần Thượng Chu, cậu thông minh quá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!