Chương 6: (Vô Đề)

Phùng Thanh không ngờ rằng mình lại ngủ gục trên tấm thảm trong phòng của Trần Thượng Chu.

Hơn nữa cậu còn ngủ rất ngon và mơ một giấc mơ dài. Khi tỉnh dậy, trên người cậu đang đắp một chiếc chăn mỏng, quyển sách Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng đã được cất lại vào tủ sách.

"Dậy rồi?"

Phùng Thanh lồm cồm bò dậy từ trên thảm. Vừa ngồi dậy đã nghe thấy giọng nói của Trần Thượng Chu.

Trần Thượng Chu vẫn ngồi ở bàn học, quay lưng về phía cậu.

Làm sao cậu có thể ngủ quên trên tấm thảm trong phòng của người khác được chứ? Như vậy có phải là quá xấu hổ rồi không?

Phùng Thanh đưa tay dụi mắt hai cái, dè dặt hỏi: "Tớ ngủ lâu lắm à?"

"Bốn mươi phút, không lâu." Trần Thượng Chu nhìn đồng hồ trên bàn rồi đáp.

May quá, may quá.

Bốn mươi phút, coi như chỉ là ngủ trưa thôi. Không tính là quá xấu hổ!

"Cảm, cảm ơn cậu đã đắp chăn cho tớ." Phùng Thanh nói.

Trần Thượng Chu: "Không có gì."

Chiếc chăn mỏng lộn xộn trên người cậu rõ ràng không hề phù hợp với sự gọn gàng trong phòng Trần Thượng Chu.

Phùng Thanh ngồi đơ ra mất mười giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận gấp chăn lại, rồi hỏi: "Chăn này để đâu vậy?"

"Để dưới đất là được." Trần Thượng Chu đáp.

Phùng Thanh: "Ờ… được rồi."

Gấp chăn xong, Phùng Thanh lại ngồi xuống chỗ cũ, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Phía sau quá yên ắng, Trần Thượng Chu quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại quay đầu tiếp tục làm bài tập: "Tam Quốc Diễn Nghĩa đối với cậu chắc có chút chán. Tầng trên có mấy quyển tiểu thuyết có phiên âm và truyện tranh. Buồn thì lấy ra xem thử."

Vừa nghe xong, ánh mắt Phùng Thanh lập tức dời lên tầng trên của quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Lúc này Phùng Thanh mới phát hiện ra ở tầng đó có không ít sách bìa mỏng và thấp hơn bình thường, rõ ràng đều là truyện tranh. Chỉ có điều tầng đó hơi cao, muốn nhìn thấy thì cậu phải ngẩng đầu lên hết cỡ cho nên lúc nãy Phùng Thanh hoàn toàn không để ý đến tầng này.

Bục gỗ kê chân vẫn còn đặt ở ngay trước tủ sách, Phùng Thanh giẫm chân lên đó.

Là Naruto! Phùng Thanh lập tức lấy liền mấy quyển ôm vào lòng, vừa định bước xuống thì chợt nhớ ra lời Trần Thượng Chu lúc nãy. Anh bảo ngoài truyện tranh ra còn có cả tiểu thuyết… Để chứng minh mình không phải đứa ham chơi, Phùng Thanh tiện tay rút thêm một quyển tiểu thuyết xếp bên cạnh truyện tranh.

Cậu nhận ra mấy chữ trên bìa sách, là "Chuyện xưa phía Nam thành*".

*Raw là 《》

Một quyển tiểu thuyết tự truyện có tên tiếng anh là "Memories of Peking: South Side Stories" của nhà văn Lâm Hải Âm. Dịch ra là "Ký ức Bắc Kinh: Chuyện xưa phía Nam thành" nhưng trên raw chỉ để phần sau của tựa đề nên mình edit giữ nguyên theo raw nhé.

Phùng Thanh làm bộ làm tịch đặt mấy quyển Naruto xuống đùi, khẽ hắng giọng rồi mở cuốn sách "Chuyện xưa phía Nam thành" ra.

Tiếc là Naruto để ngay bên cạnh, Phùng Thanh không thể tập trung được. Còn chưa đọc được ba dòng thì ánh mắt cậu lại dính chặt vào mấy cuốn truyện tranh bên cạnh, khó chịu muốn chết.

"Muốn đọc truyện tranh thì cứ đọc đi." Trong lúc Phùng Thanh còn đang giằng co nội tâm, Trần Thượng Chu quay lưng lại mở lời.

Sau đầu người này mọc mắt à? Phùng Thanh sững sờ, nhưng cũng chỉ sững sờ được vài giây. Trần Thượng Chu đã nói thế rồi, cậu cũng chẳng buồn giả vờ nữa. Phùng Thanh đặt cuốn "Chuyện xưa phía Nam thành" về chỗ cũ rồi hí hửng mở Naruto ra đọc.

Đây là lần đầu tiên Phùng Thanh được đọc truyện tranh Naruto bản giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!