Chương 5: (Vô Đề)

Hai giờ chiều, Phùng Thanh chuẩn bị quay lại trường học.

Không ngờ khi cậu vừa mở cửa nhà ra đã thấy Trần Thượng Chu đang đứng ngoài hành lang, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Thượng Chu ngẩng đầu lên. Phùng Thanh bắt gặp ánh mắt của anh, cậu cảm thấy nếu còn không ra khỏi nhà thì Trần Thượng Chu sẽ đến gõ cửa nhà cậu.

Thấy Trần Thượng Chu quay người xuống lầu, Phùng Thanh vội vàng đuổi theo. Lon ton cùng Trần Thượng Chu đi đến trường.

Suốt cả quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào.

Thật ra Phùng Thanh rất muốn nói chuyện. Suốt đường đi cậu cứ thấy bức bối trong lòng nhưng khổ nỗi không tìm được gì để mở lời. Mỗi lần cố gắng vắt óc nghĩ ra một chủ đề để phá tan bầu không khí này thì vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Thượng Chu đi trước cả chục mét, Phùng Thanh phải cuống cuồng đuổi theo. Nhưng mỗi lần sắp mở miệng, cậu lại quên mất định nói gì. Cứ thế lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường.

Đứng trước cổng trường, cuối cùng Trần Thượng Chu cũng dừng lại.

Anh đứng tại chỗ chờ Phùng Thanh đuổi kịp rồi mới nói: "Chiều tan học, đợi tôi ở đây."

Phùng Thanh "ừ" một tiếng.

"Sau này đi học hay tan học đều đi cùng tôi, khỏi để tụi nó đến kiếm chuyện nữa." Nói xong, Trần Thượng Chu quay người định đi về phía toà nhà dạy học, nhưng mới đi được một bước anh lại quay lại, bổ sung: "Dù có đi về cùng thằng bạn học kia của cậu cũng phải chờ tôi, ba đứa cùng về."

"Được, được!" Phùng Thanh gật đầu liền hai cái. Sau đó nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ, cậu liền đuổi theo hỏi: "Trần Thượng Chu, sao cậu biết tớ có bạn cùng đi về nhà?"

"…"

Tuy nhiên, Phùng Thanh không nghe được câu trả lời của Trần Thượng Chu cho câu hỏi này. Cậu chỉ thấy Trần Thượng Chu không chút do dự quay người bỏ đi, tiến thẳng vào khu lớp học, cậu chỉ có thể nhanh chân đuổi theo anh. Đến chân cầu thang, Phùng Thanh nói tạm biệt với Trần Thượng Chu rồi ai về lớp nấy. Dù sao thì lớp ba của Trần Thượng Chu cũng ở tít trên tầng ba, còn lớp một của cậu thì lại nằm ở dưới tầng một.

Chiều nay vừa hay tới lượt Phùng Thanh phải trực nhật.

Nhưng buổi trưa cậu lại quên béng mất chuyện này nên cũng không kịp báo với Trần Thượng Chu. Phùng Thanh vội vàng lau xong sàn lớp rồi vừa chạy ra khỏi lớp vừa nói với tổ trưởng là mình đã trực nhật xong. Sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra cổng trường. Khi Phùng Thanh nhìn thấy Trần Thượng Chu đang đứng đợi, cậu lập tức tăng tốc chạy đến trước mặt anh.

"Tớ… tớ tưởng cậu đi trước rồi cơ." Phùng Thanh thở hổn hển nói.

Trần Thượng Chu đáp: "Không có."

"Tớ không cố tình bắt cậu đợi đâu. Là tại tớ quên mất hôm nay mình trực nhật." Phùng Thanh lại giải thích.

Trần Thượng Chu bước lên phía trước: "Không sao."

"Trần Thượng Chu, tớ nói cậu nghe, chưa bao giờ tớ lau sàn nhanh như hôm nay luôn! Trước đây lúc nào tớ cũng chờ bạn học quét xong sàn mới bắt đầu lau. Còn hôm nay thì tớ đã cầm cây lau đi theo sát đằng sau, bạn học quét tới đâu tớ lau tới đó, không dám lãng phí chút thời gian nào!"

Suốt cả chặng đường ấy, Phùng Thanh chẳng nín miệng được nữa.

Chuyện xảy ra ở trường trong một buổi chiều cũng đủ để Phùng Thanh kể từ cổng trường đến tận cửa nhà. Mặc dù Trần Thượng Chu chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hay cái lắc đầu hoặc chỉ đơn giản là "ừ" một tiếng, Phùng Thanh vẫn kể một cách rất hào hứng.

Từ khi Tôn Hàng không còn phải sang nhà cậu ăn cơm nữa, đường đi học về trở thành chuyện của ba người.

Buổi sáng đi học, một mình Phùng Thanh líu lo với Trần Thượng Chu. Buổi chiều tan học thì cậu lại líu lo với cả Tôn Hàng. Trần Thượng Chu đi bên cạnh, thỉnh thoảng anh sẽ bước chân hơi nhanh, hoặc khi hai người kia bỗng dưng nổi hứng ghé mua gì đó ăn vặt thì Trần Thượng Chu sẽ đứng ở phía trước chờ.

Lúc đầu, Tôn Hàng còn thắc mắc sao ngày nào Trần Thượng Chu cũng đi học tan học cùng Phùng Thanh.

Cho đến khi Tôn Hàng nghe được câu chuyện của Phùng Thanh, có cả sự thật cùng với chút thêm mắm muối của cậu, Tôn Hàng bỗng nhiên tràn đầy kính nể với Trần Thượng Chu. Một học sinh gương mẫu có thể đại diện lớp đứng phát biểu dưới cờ mà lại đánh được cả thằng béo lẫn thằng gầy đến mức tơi tả. Đúng là quá đỉnh!

Nhưng cũng vì vậy, từ đó trở đi, tai của Trần Thượng Chu chẳng lúc nào được yên tĩnh trên đường đi học lẫn đường tan học về.

Một thời gian dài sau đó, Phùng Thanh không còn gặp lại thằng béo và thằng gầy nữa.

Có lẽ tụi nó đã thật sự nhận ra rằng Trần Thượng Chu là kiểu người mà chúng không thể nào đụng vào, cũng như sợ ngón tay của mình thực sự bị bẻ gãy thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!