Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, sáng sớm Phùng Thanh đã dậy sớm để đi chơi với Trịnh Tử Hoàn và đám bạn của mình.
Kỳ thi tháng đã gần kề, cậu cũng chẳng có chút tự tin nào để lọt vào top 400. Nhưng lần gặp nhau gần nhất với mọi người là từ trước khi khai giảng, đã một tháng bọn họ không tụ tập với nhau rồi. Vẫn là ra ngoài chơi bời quan trọng hơn, dù sao thì kỳ thi cũng còn mấy ngày nữa để ôn bài.
Mọi người hẹn nhau ở quán cà phê cũ thường lui tới.
Ban đầu cả nhóm tính rủ nhau đi KTV uống rượu, nhưng nghĩ lại thì đã một tháng chưa gặp Phùng Thanh, so với uống rượu thì ai cũng muốn ngồi xuống trò chuyện với cậu. Mà ở KTV thì khó nói chuyện, lại hại cổ họng, nên cuối cùng cả bọn quyết định chọn lại quán cà phê quen thuộc.
Phùng Thanh là người đến cuối cùng.
Khi bước tới chiếc bàn quen thuộc mà bọn họ thường ngồi, suýt chút nữa cậu không nhận ra mọi người. Thật sự là khác biệt quá nhiều. Đặc biệt là Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ, chỉ trong một tháng mà hai người này đã thay đổi đến chóng mặt.
Trịnh Tử Hoàn cuối cùng cũng cắt đi mái tóc dài từng che kín cả lông mày. Cậu ta cắt rất ngắn, chỉ nhỉnh hơn đầu đinh một chút, tóc cứng và dựng ngược về phía trước, còn cạo một đường đứt ở lông mày bên phải. Hầu Vũ thì tóc vốn không dài, nhưng lại đi uốn thành những lọn nhỏ, trông mềm và có độ đàn hồi.
Hoàng Thư Nam và mấy cô bạn thân của chị ấy thì vẫn bình thường. Mấy chị ấy đã tốt nghiệp cấp hai hơn một năm. Lần cải tổ phong cách lớn nhất là từ hồi mới tốt nghiệp. So với lần cuối Phùng Thanh gặp, cái thay đổi duy nhất của bọn họ là tóc đã nhuộm, nhưng không phải là mấy màu chói lóa loè loẹt, chỉ là màu vàng nâu phổ biến ngoài đường phố.
"Mấy người ăn mặc đúng là quá gây chú ý." Phùng Thanh ăn mặc giản dị, vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
Trịnh Tử Hoàn đẩy ly cappuccino đã gọi sẵn tới trước mặt cậu: "Thầy cô trường nghề không quản nghiêm, nên tụi tao bắt đầu học mấy thứ này. Mày không biết mấy đứa cùng lớp bọn tao còn quá đà hơn, nhìn như người lớn thật sự ấy."
"Học ở trung học phổ thông số 1 cảm giác thế nào?" Hầu Vũ tựa người vào ghế sofa nhìn Phùng Thanh rồi hỏi.
Phùng Thanh rất thành thật đáp: "Cảm giác gì được, trường tao còn không cho mang điện thoại thông minh vào. Mỗi ngày mười hai giờ tắt đèn, sáu rưỡi đã phải dậy, bài tập thì nhiều đến mức làm đến giờ đi ngủ còn chưa làm xong, ngày nào cũng thiếu ngủ. Với tao, điểm tốt duy nhất là được ăn cơm với Trần Thượng Chu. Có hôm anh ấy còn mang bữa sáng cho tao nữa, để tao ngủ thêm được một tí."
Trịnh Tử Hoàn: "Cho mày khoe khoang đấy."
"Để tao nói mày nghe, ở trường tao hay lấy mày ra khoe lắm. Có điều thỉnh thoảng có đứa không tin, tao bảo tao có thằng bạn chí cốt học ở trung học phổ thông số 1, nó lại nói học sinh trường đó không thèm chơi với tao, tức chết đi được." Nói đến đây, Hầu Vũ móc điện thoại ra từ túi: "Đúng rồi, lại đây, tụi mình chụp một tấm selfie, tao gửi liền cho nó coi."
Hầu Vũ mở một ứng dụng, chọn mục hiệu ứng ở phía dưới, lựa tới lựa lui một hồi rồi mới dựng điện thoại lên. Kế đó, Phùng Thanh nhìn thấy trong màn hình mình có thêm một đôi tai mèo màu tím trên đầu, hai bên má còn có ba sợi ria mép màu đen, mắt thì to gấp đôi bình thường, cằm thì nhọn hoắt như cây dùi.
Là ứng dụng làm đẹp, Phùng Thanh biết cái này. Lúc hội thao, trong lớp cậu có nhiều bạn nữ hay dùng để chụp ảnh.
Thấy Hầu Vũ đổi đủ góc độ, cuối cùng cũng bấm chụp, Phùng Thanh không nhịn được hỏi: "Mày cũng biết dùng cái này à?"
Không phải Phùng Thanh nghĩ cái ứng dụng này chỉ con gái mới xài. Chỉ là người như Hầu Vũ, cái người đã có kinh nghiệm nhắn tin với cô gái mình thích khiến người ta sợ đến mức chạy mất dép vào hồi cấp hai, mà bây giờ lại biết dùng cái này thì đúng là hiếm thấy.
"Tao vừa mới học được." Hầu Vũ cười.
Cười xong, Phùng Thanh thấy cậu ta mở WeChat, gửi bức ảnh vừa chụp cho một người có ảnh đại diện là nữ minh tinh, kèm theo dòng chữ: "Đây, thằng học trung học phổ thông số 1 tao đã nói đến, thi tuyển sinh cấp ba nó xếp hạng trên 400 một chút toàn thành phố đấy."
Hoàng Thư Nam châm một điếu thuốc nói: "Đừng nghe nó chém. Bạn học cái quái gì, chỉ là đối tượng mập mờ của nó thôi. Vài bữa trước còn dắt nhau ra ngoài đi dạo ban đêm, giờ thì lấy cậu ra làm chủ đề để tán gẫu với người ta đấy."
"Ghê đấy." Phùng Thanh kinh ngạc nói.
Hầu Vũ cười hề hề rồi đưa tay gãi đầu.
Phùng Thanh lại nhớ lúc nãy thấy Hầu Vũ bật WeChat, liền hỏi: "Bọn mày cũng đăng ký WeChat rồi à?"
Trịnh Tử Hoàn "ừ" một tiếng: "Mới lập tuần này."
"Trùng hợp ghê, tao cũng mới tạo hôm hội thao hai ngày trước." Phùng Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, thêm bạn bè với từng người.
Tên Trần Thượng Chu đang được ghim ngay trên đầu danh sách tin nhắn của cậu. Anh còn là người đầu tiên cậu kết bạn trên WeChat, thậm chí còn sớm hơn cả Lâm Như Thiền.
Cả đám vừa kết bạn xong liền nhanh chóng tạo một nhóm chat.
Sau khi tạo nhóm, Trịnh Tử Hoàn đặt tên nhóm là "Học sinh giỏi và đám bạn học dốt của cậu ta". Phùng Thanh liếc qua tên nhóm chat rồi không chút do dự đổi lại thành "Chúc Mừng Phát Tài".
Sau khi đổi tên, cả bọn tranh thủ lúc tám chuyện rảnh rỗi mà chơi trò giật lì xì gần nguyên một ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!