Trong suốt nửa tiết thể dục còn lại, Phùng Thanh dùng ánh mắt gần như thù địch mà nhìn chằm chằm vào Tĩnh Văn Duệ.
Thậm chí sau khi lớp Trần Thượng Chu luyện tập xong, Tĩnh Văn Duệ cùng Quan Hướng bước đến, bọn họ định giống như những ngày thứ ba trước đây cùng nhau chơi bóng rổ, Phùng Thanh vẫn lén lút dùng ánh mắt thù địch nhìn anh ta, đã vậy cậu còn chính nghĩa nghiêm trang từ chối tham gia hoạt động này.
Cậu tuyệt đối không để thời gian Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ ở cạnh nhau gia tăng thêm nữa.
Hai người này đã ở bên nhau quá lâu rồi, còn lâu hơn cả cậu với Trần Thượng Chu nữa. Cậu nhất định phải gỡ lại một chút!
"Không muốn chơi bóng rổ hôm nay à?" Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh ậm ừ hai tiếng, rồi nói tiếp: "Anh cũng đừng đi chơi, anh ở lại với em."
Trần Thượng Chu chẳng hiểu nổi hôm nay Phùng Thanh bị làm sao. Ngày thường cậu rất thích chơi bóng rổ, nhưng anh cũng chỉ thuận theo mà đáp: "Tùy em."
Nhìn theo bóng lưng Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng rời đi về phía sân bóng rổ, khóe miệng Phùng Thanh hơi nhếch lên. Cậu cảm thấy bản thân vừa giành được một chiến thắng nho nhỏ, nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, Trần Thượng Chu đã hỏi: "Giờ em muốn đi đâu?"
Phùng Thanh nghẹn họng, không trả lời được.
Đúng rồi, bây giờ thì nên đi đâu đây? Nếu không làm gì cả thì chắc chắn sẽ bị Trần Thượng Chu lôi về học. Một tuần chỉ có hai tiết thể dục, cậu không muốn học. Có loại vận động nào mà chỉ có hai người mới có thể chơi với nhau nhỉ? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Phùng Thanh. Cậu nhìn Trần Thượng Chu, cười toe toét: "Trần Thượng Chu, chúng ta đi chơi cầu lông đi!
Lâu lắm rồi chưa đánh cầu lông!"
Quả thực hai người họ đã rất nhiều năm không chơi cầu lông.
Ít nhất là từ khi Trần Thượng Chu học cấp hai thì không còn chơi nữa.
Cầu lông là một trong số ít những trò chơi hồi nhỏ mà Trần Thượng Chu chịu cùng Phùng Thanh xuống sân chơi. Lý do chủ yếu là mấy đứa trẻ con trong khu phố chơi cầu lông dở tệ, Phùng Thanh chẳng chơi được với chúng nó, nhưng Trần Thượng Chu lại chơi rất giỏi, nên cậu rất thích chơi cùng anh.
Thế nhưng hồi đó Trần Thượng Chu không dễ nói chuyện như bây giờ. Mỗi lần muốn rủ anh chơi cầu lông với mình, Phùng Thanh đều phải đứng bên bàn học của anh thuyết phục đến khô cả miệng, phân tích đủ điều rằng đây là vận động chứ không phải chơi. Lúc đó Trần Thượng Chu mới có dấu hiệu dao động, từ bỏ quyển tập bài trước mắt để xuống sân chơi cùng cậu.
Nghĩ tới đây, Phùng Thanh mới phát hiện, Trần Thượng Chu hiện giờ thật sự quá dễ nói chuyện.
Từ khi nào Trần Thượng Chu bắt đầu dễ nói chuyện như vậy nhỉ? Thật ra ngay cả chính bản thân Phùng Thanh cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng bây giờ hình như rất hiếm khi có chuyện gì cậu phải thuyết phục anh đến khô cả miệng mới được. Dù là yêu cầu vô lý đến mức nào, ví dụ như kể chuyện trước khi ngủ, cậu cũng chỉ cần làm nũng chút là được rồi. Có khi mấy yêu cầu vô lý đó còn là do Trần Thượng Chu chủ động đề xuất nữa kìa, như việc mang bữa sáng cho cậu chẳng hạn… Chuyện này đến cả Phùng Thanh cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Hai người cùng mượn một cặp vợt cầu lông, rồi đi về phía nhà thể chất.
Sân cầu lông của trung học phổ thông số 1 chỉ có ở trong nhà, nhưng đáng tiếc là độ phổ biến của cầu lông chẳng kém gì bóng rổ. Lúc hai người đến nơi thì chẳng còn sân trống nào cả. Phùng Thanh lại đành cùng Trần Thượng Chu đi ra sân ngoài, tìm một khoảng đất trống râm mát để chơi tạm.
Chẳng còn bao lâu nữa là hết tiết, nên Phùng Thanh cũng không chơi cầu lông với Trần Thượng Chu quá lâu.
Nhưng chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi như vậy thôi cũng đủ khiến Phùng Thanh vui vẻ vô cùng. Chỉ có hai người họ, có lúc trong thoáng chốc, cậu còn thấy như được trở về hồi bé.
Chuông hết tiết vang lên, Phùng Thanh hài lòng vẫy tay chào tạm biệt với Trần Thượng Chu.
Anh phải quay lại lớp học để học tiết bốn, còn cậu thì vẫn còn một tiết hoạt động. Trả vợt cầu lông xong, Phùng Thanh chạy ù đi tìm Trạch Tế ở sân bóng rổ.
Chơi cầu lông tuy vui, nhưng đó là với điều kiện được chơi cùng Trần Thượng Chu.
Giờ anh đã quay lại học rồi, cậu vẫn nên tiếp tục chơi bóng rổ thôi!
Sau khi tiết hoạt động kết thúc, Phùng Thanh đứng cạnh bồn hoa đợi Trần Thượng Chu đến tìm mình đi ăn cơm.
Liên tục chơi ở ngoài toà nhà dạy học suốt hai tiết liền, bây giờ lại sắp được đi ăn cùng Trần Thượng Chu nên tâm trạng Phùng Thanh cực kỳ tốt, khóe miệng cứ nhếch lên cao vút. Vừa nhìn thấy anh, cậu lập tức không kìm được mà nói ngay là hôm nay mình muốn đến căn tin số 2 tầng một ăn cơm rang.
Nhưng vừa bước vào căn tin số 2, khóe miệng Phùng Thanh lập tức sụp xuống. Cậu lại thấy Tĩnh Văn Duệ!
Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng đang ngồi ở cái bàn gần quầy cơm rang nhất ở tầng một căn tin số 2.
Như vậy không được. Nếu đi ăn cơm rang chắc chắn sẽ bị hai người đó nhìn thấy, bị thấy rồi lại phải ngồi cùng bàn, ngồi cùng rồi lại tăng thêm thời gian Tĩnh Văn Duệ và Trần Thượng Chu ở cạnh nhau! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!