Chương 44: (Vô Đề)

Hóa ra Trần Thượng Chu không khiêu vũ với con gái!

Phùng Thanh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Dù chính cậu cũng không rõ mình đang nhẹ nhõm vì điều gì, nhưng vẫn yên tâm mà dồn hết sự chú ý của mình vào việc ngắm Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ khiêu vũ.

Phùng Thanh ngồi đó, vừa xem vừa cười tủm tỉm.

Hai người này cùng nhau nhảy điệu đó thực sự quá buồn cười, đến cả mấy bạn cùng lớp của họ cũng cười theo không ngớt.

Tĩnh Văn Duệ nhảy ở vị trí nữ, mà anh ta lại cao ngang ngửa với Trần Thượng Chu, nên mỗi lần đến động tác giơ tay lên quá đầu rồi xoay người, anh ta phải cố gập lưng lại.

Còn đến lượt Trần Thượng Chu phải đặt tay lên eo Tĩnh Văn Duệ thì Tĩnh Văn Duệ lại nhột không chịu được. Trần Thượng Chu vừa đụng vào đâu là anh ta lại cong người né ngay như cá trạch.

Chỉ trong nửa tiếng tập luyện, Trần Thượng Chu với Tĩnh Văn Duệ dẫm lên chân nhau không dưới hai chục lần, cảnh tượng quả thật rất buồn cười.

Buổi tập luyện cuối cùng cũng kết thúc, Phùng Thanh ôm cặp Trần Thượng Chu đi đến bên anh, vừa đưa cặp vừa tò mò hỏi với giọng điệu đầy vẻ nhẹ nhõm: "Sao bạn nhảy của mọi người đều là con gái, mà hai anh lại không phải?"

Quan Hướng muốn quay lại lớp để làm nốt bài tập, Tĩnh Văn Duệ chào tạm biệt rồi quay lại cùng Trần Thượng Chu và Phùng Thanh trở về ký túc xá. Vừa đến đã nghe thấy được câu hỏi của Phùng Thanh, anh ta liền giành trả lời trước Trần Thượng Chu: "Vì lớp tụi anh nam nhiều hơn nữ một người, lại có một bạn nữ đi cầm bảng lớp rồi, thành ra chỉ còn lại hai tụi anh thôi, ghép cặp là vừa khéo."

Trần Thượng Chu không nói gì. Phùng Thanh nghĩ ngợi một chút, lại tò mò: "Vậy sao không cho một bạn nam đi cầm bảng lớp, thế là đủ đôi rồi còn gì?"

Tĩnh Văn Duệ ngừng lại trong chốc lát, trông như định nói gì đó rồi thôi, cuối cùng chỉ gãi đầu nói: "…Ban đầu đúng là sắp xếp như vậy."

"Thế sao lại đổi?" Phùng Thanh hỏi.

Trần Thượng Chu vừa định mở miệng: "Vì cậu ta thấy—"

Nhưng trước khi Trần Thượng Chu kịp nói hết câu, Tĩnh Văn Duệ đã chen vào: "Vì có những chiến thắng gần trong gang tấc, nên anh Văn Duệ của em phải liều một phen đổi cách sắp xếp thôi!"

"Chiến thắng gì cơ?" Phùng Thanh tiếp tục truy hỏi đến tận cùng như thường lệ.

Tĩnh Văn Duệ chỉ phẩy tay, không chịu nói tiếp: "Chuyện này ấy à, trẻ con không được nghe."

Phùng Thanh liếc anh ta một cái, thấy Tĩnh Văn Duệ nhất quyết giữ miệng. Cậu lại chuyển ánh mắt sang Trần Thượng Chu, nhưng Trần Thượng Chu cũng không có vẻ gì là muốn giải thích thêm với cậu. Phùng Thanh chỉ đành hậm hực bĩu môi.

Không nói thì thôi!

Dù sao thì cậu cũng không quan tâm!

Trước khi về ký túc xá, ba người rẽ qua căn

-tin ăn khuya.

Phùng Thanh lại mua một cái đùi gà chiên, Trần Thượng Chu mua một cây xúc xích tinh bột, Tĩnh Văn Duệ cũng mua một cái y hệt, lại còn thêm một phần bánh xếp chiên. Cả ba vừa ăn vừa thong thả quay về ký túc.

Trên đường đi, Phùng Thanh lại nhớ tới cảnh Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ khiêu vũ trên sân lúc nãy, vừa nghĩ tới là không nhịn được cười.

Cậu cười toe toét vì động tác buồn cười của hai người, nhưng cũng thầm vui vẻ vì Trần Thượng Chu không phải nắm tay hay đặt tay lên eo bạn nữ nào cả. Trong lòng cậu còn đang háo hức tính toán ngày mai tiết thể dục nhất định sẽ chạy đi xem lớp anh tập luyện tiếp, nhưng không ngờ chưa cần đợi đến lúc đó, Phùng Thanh đã chẳng còn cười nổi nữa rồi.

Lúc đi ăn vào buổi trưa ngày hôm sau, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu lại nhìn thấy Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng đã ngồi sẵn cạnh cửa sổ.

Lại một lần "tình cờ gặp mặt" với xác suất cao ngất ở căn

-tin, bốn người tự nhiên như thường, cùng lấy cơm rồi qua ngồi một bàn. Vì Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng ngồi đối diện nhau, nên khi Phùng Thanh với Trần Thượng Chu tới sau cũng chỉ còn cách ngồi vào hai ghế đối diện còn lại, Phùng Thanh ngồi cạnh Quan Hướng.

Cách bàn của Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng một lối đi là chỗ ngồi của hai bạn học nữ khác, trông có vẻ cũng là bạn cùng lớp với Trần Thượng Chu.

Anh vừa đi tới ngồi xuống, hai người kia đã giơ tay chào anh, một cô tóc ngắn đưa mắt nhìn Phùng Thanh rồi nói: "Đây là đàn em đúng không? Nhìn là biết không phải học lớp 12 rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!