Cơn cảm sốt của Phùng Thanh đến nhanh mà cũng lui nhanh.
Cơn sốt thì không cần nói, ngay đêm đó đã hạ gần hết. Còn cảm thì Phùng Thanh chỉ uống một liều thuốc do bác sĩ của trường kê, sáng hôm sau tỉnh dậy ngoài việc mũi còn bị nghẹt thì mọi thứ khác đã gần như đã hồi phục. Trước khi rời trường vào thứ sáu, mũi cậu cuối cùng cũng hoàn toàn thông thoáng.
Nhưng cuối tuần ở nhà, Phùng Thanh lại cứ dính lấy Trần Thượng Chu.
Đặc biệt là lúc ngủ. Bình thường phần lớn thời gian Phùng Thanh chỉ thích ôm một tay của Trần Thượng Chu hoặc chôn đầu vào hõm xương quai xanh của anh, hoặc đơn giản là ôm eo. Nói chung giữa hai người vẫn có chút không gian hoạt động. Nhưng tuần này, Phùng Thanh lấy lý do bị cảm sốt ở trường phải ngủ một mình, vừa leo lên giường hai tay đã siết chặt lấy eo Trần Thượng Chu, chân còn gác lên người anh. Cả người dán sát vào Trần Thượng Chu, không thèm để ý anh có vui hay không, có thấy nóng hay không.
Phùng Thanh thậm chí còn cố tình gác chân lên người Trần Thượng Chu, đã gác rồi lại còn cố ý cọ cọ. Chỉ sau khi bị anh trừng mắt cảnh cáo mới cực kỳ không tình nguyện mà rút chân xuống.
Sau đó, Phùng Thanh lại được nước lấn tới, đòi Trần Thượng Chu kể chuyện cho nghe.
Cậu nói nằm đọc sách hay xem điện thoại đều không tốt cho mắt, nên muốn anh bịa ra một câu chuyện để kể.
Phùng Thanh cảm thấy khi anh nghe thấy yêu sách này của mình, Trần Thượng Chu chắc chắn là rất muốn đánh cậu một trận.
Nhưng cậu giành thế chủ động trước, khóe miệng cụp xuống, lập tức nhập vai, bắt đầu làm mặt tội nghiệp nũng nịu: "Trần Thượng Chu, hôm thứ ba em bị sốt, phải tự mình về ký túc xá. Anh không biết lúc đó hành lang tối đến mức nào đâu. Mọi người chưa về, cô quản lý cũng không bật đèn hành lang, em như đang đi trong bóng tối vậy. Lúc nằm trong ký túc xá cũng thế, dù trong phòng có đèn, nhưng đầu em thì choáng váng đau nhức, mũi thì nghẹt, cổ họng thì khàn đặc, một mình ngủ không yên chút nào.
Tắt đèn rồi cũng vậy, tuy lúc đó em đã ngủ rồi, nhưng em chỉ có thể tội nghiệp ôm con sâu bướm bông của em thôi, nó chẳng có tí hơi ấm nào cả."
Trần Thượng Chu nghe không nổi nữa, trực tiếp giơ tay bịt miệng cậu lại: "Được rồi."
"Vậy anh đồng ý kể chuyện cho em nghe nhé?" Phùng Thanh lập tức nhoẻn miệng cười.
Trần Thượng Chu: "Nhiều nhất chỉ kể được cho em nghe mấy chuyện ở lớp mỗi ngày thôi."
Phùng Thanh gật đầu: "Thế cũng được!"
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phùng Thanh đã hối hận.
Vì cuộc sống mỗi ngày trong lớp của Trần Thượng Chu nhàm chán vô cùng. Ngoài làm bài tập vẫn là làm bài tập, nhàm chán đến mức còn thua cả lúc anh đọc đề thi vật lý đại học cho cậu nghe.
Nhưng cậu vẫn nhanh chóng ngủ thiếp đi trong từng lời kể đều đều của Trần Thượng Chu.
—
Sau một tuần nữa là khai giảng, Phùng Thanh lại trở về với cuộc sống cấp ba thoải mái và đúng nhịp quen thuộc của mình.
Nhưng dần dần, cuộc sống cấp ba của cậu không còn thoải mái như vậy nữa. Vì trong hai tuần đầu sau khai giảng, bài tập các môn rất ít, kiến thức chủ yếu mang tính nối tiếp từ cấp hai. Về cơ bản, tất cả đều khá đơn giản và dễ tiếp thu. Phùng Thanh chỉ cần tự học buổi tối là hoàn thành gần hết bài tập, vài bài khó thì cuối giờ đi tìm Trần Thượng Chu giải đáp là xong.
Nhưng bây giờ, cậu hoàn toàn không kịp làm xong bài tập nữa!
Mỗi môn đều đã vào phần kiến thức mới, bài tập không chỉ khó hơn mà còn nhiều gấp mấy lần. Cuối cùng, Phùng Thanh cũng hiểu cảm giác "bốn mặt bảng đen chép kín hai mặt bài tập" mà Trần Thượng Chu từng nói là như thế nào. Có khi cả tiết hoạt động cậu cũng phải ngồi lớp làm bài, hết giờ tự học lại ôm đống bài sang ký túc xá Trần Thượng Chu ngồi làm tiếp. Vậy mà vẫn không làm xong. Đến nỗi mấy bài khó, cậu cũng chẳng còn thời gian mà hỏi anh rõ từng cái một.
Sau một buổi tối tự học, Phùng Thanh kéo chiếc ghế trống ra, ngồi sát bên cạnh Trần Thượng Chu để làm bài.
Cuối cùng cũng làm xong bài mà Trần Thượng Chu vừa giảng cho. Phùng Thanh đặt bút xuống, gục đầu lên bàn nhìn anh, thì thầm: "Mệt chết đi được."
Lời này chỉ đủ hai người nghe thấy.
Ký túc xá của Trần Thượng Chu thường rất yên tĩnh, nhưng ngoài hành lang thì vẫn ồn ào đến tận lúc tắt đèn, hai người nói thầm vừa đủ nghe rõ.
"Làm xong bài kia rồi?" Trần Thượng Chu đưa tay xoa đầu cậu.
Phùng Thanh ừm hai tiếng, lại nói: "Nhiều bài quá, anh không biết đã bao nhiêu ngày rồi em không ngủ ngon đâu."
"Ngủ lúc mấy giờ?"
"Hôm kia một rưỡi, hôm qua một giờ, sáng nay đứng học mà suýt nữa em đứng ngủ luôn." Phùng Thanh than thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!