Trần Thượng Chu vội vàng chạy đến ký túc xá của Phùng Thanh.
Vừa bước vào, Trần Thượng Chu đã thấy ngay cái chăn trên giường Phùng Thanh phồng lên một cục, cậu đang cuộn tròn mình vào trong đó.
Giường trong ký túc là loại có cầu thang nằm dọc ở giữa, chứ không phải kiểu leo bằng thang sắt. Hai giường dùng chung một cái cầu thang đó.
Sau khi Trần Thượng Chu khẽ gật đầu chào một bạn cùng phòng đang rửa mặt ở trong nhà vệ sinh gần cửa, anh đi tới đứng dưới giường của Phùng Thanh, nhẹ tay đặt cặp sách lên ghế của cậu, cởi giày rồi leo lên. Một chân anh đứng trên bậc cầu thang dưới cùng, một chân quỳ ở đầu giường.
Phùng Thanh đang vùi nửa gương mặt của mình vào trong chăn, nửa còn lại lộ ra ngoài. Hai mắt cậu nhắm nghiền, trên trán dán miếng hạ sốt.
Lúc này trong phòng ký túc xá có bốn người, bao gồm cả Phùng Thanh.
Một người đang tắm, hai người đang rửa mặt, chỉ có mỗi cậu nằm trên giường.
Trần Thượng Chu đưa tay chạm vào má Phùng Thanh, may mà cậu không còn nóng nữa.
Cảm nhận được có bàn tay đang đặt lên mặt mình, Phùng Thanh mở mắt ra. Cậu vốn không ngủ, chỉ là đầu còn hơi choáng nên nhắm mắt cho đỡ mệt. Đôi mắt vừa hé mở vẫn còn chút đỏ, trông có vẻ lờ đờ thiếu sức sống.
Thật ra Phùng Thanh cảm thấy mình cũng không khó chịu lắm.
Chỉ là chút cảm nhẹ, sốt nhẹ, mức độ cũng chẳng nghiêm trọng gì. Nhưng khoảnh khắc cậu mở mắt ra nhìn thấy Trần Thượng Chu, cậu liền cảm thấy cơn cảm sốt của mình như thể tăng lên gấp đôi. Toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào, đầu cũng quay mòng mòng như đang chơi nhào lộn.
"Còn nóng không anh?" Giọng điệu Phùng Thanh lúc này y chang những gì Trần Thượng Chu hình dung ra khi đọc hai tin nhắn hồi tối, nhão nhão, mềm nhũn. Vì đang cảm nên giọng mũi của cậu cũng nặng hơn, có thể nhìn ra mũi cậu vẫn còn bị nghẹt cứng ngắc.
"Đỡ hơn, chắc sốt cũng gần hết rồi." Trần Thượng Chu lại đưa tay chạm vào má Phùng Thanh.
Phùng Thanh trông thì mơ màng, nhưng nói chuyện lại chẳng mơ màng chút nào: "Anh đi lên lớp tìm em à?"
"Vậy mà em cũng đoán được?" Trần Thượng Chu vẫn chưa rút tay về, anh còn cúi người thấp thêm một chút, tiếp tục xoa xoa gò má cậu.
"Đương nhiên là em đoán được rồi." Phùng Thanh nói: "Nếu anh mà thấy tin nhắn, chắc chắn đã chạy tới rồi. Giờ anh mới đến thì rõ là ban đầu không đọc được tin nhắn, chắc là lên lớp tìm em trước."
"Vậy anh đến trễ bao lâu?" Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh nghiêm túc đáp: "Bốn phút."
Nói xong, Phùng Thanh chống tay định ngồi dậy.
"Nếu thấy khó chịu thì em cứ nằm đi, đừng ngồi dậy." Trần Thượng Chu nhẹ nhàng nói.
Lúc này Phùng Thanh đã ngồi dậy, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Nghe Trần Thượng Chu nói vậy, môi cậu liền cong xuống, không vui chút nào: "…Em chỉ muốn anh ôm một cái thôi mà."
Trần Thượng Chu thở dài bất lực, anh đưa tay gãi nhẹ mũi cậu một cái, rồi ngồi luôn lên bậc cao nhất của cầu thang, hơi xoay người dang tay ra.
Thấy vậy, Phùng Thanh lập tức nhào tới vòng tay qua eo của Trần Thượng Chu, vùi đầu vào vai và cổ của anh, cọ qua cọ lại, cả người mềm oặt đổ rạp lên người anh.
Trần Thượng Chu vòng tay ôm lấy Phùng Thanh qua lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu hai cái.
"Trần Thượng Chu, cảm thật là khó chịu. Em thấy mũi mình nghẹt đến mức không thở nổi. Nãy giờ ngủ cũng chẳng yên, đầu thì vẫn còn choáng… Mà em cũng chẳng phân biệt nổi là do cảm hay do sốt nữa, cũng chẳng biết sốt đã hết chưa…" Phùng Thanh nhỏ giọng oán trách trong vòng tay anh.
Trần Thượng Chu lại vỗ nhẹ cậu mấy cái, giọng vẫn trầm thấp dịu dàng: "Cảm với sốt thì đương nhiên sẽ khó chịu. Nhưng sao đang yên đang lành em lại sốt? Chiều chơi bóng, tối ăn cơm anh không thấy em hắt hơi hay sổ mũi gì hết."
Phùng Thanh ngoan ngoãn thú nhận: "Chắc là do chơi bóng xong trong tiết hoạt động, em lấy nước lạnh dội đầu. Sau đó đi ăn tối rồi tắm, thấy vẫn còn nóng nên vặn nước lạnh tắm tiếp…"
Tay Trần Thượng Chu đang vỗ lưng cậu đột nhiên dùng lực mạnh hơn một chút. Phùng Thanh nhăn nhó dụi đầu vào anh, lúc này Trần Thượng Chu mới chịu nhẹ tay lại.
"Có cần xin nghỉ về nhà hai ngày không?" Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh lắc đầu, chậm rãi đáp: "Không cần đâu. Về nhà cũng chỉ có một mình em, ở trường vẫn tốt hơn. Ngủ một giấc chắc là đỡ, thuốc của bác sĩ đưa em đã uống hết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!