Chương 41: (Vô Đề)

Thời gian huấn luyện quân sự năm ngày kết thúc, Phùng Thanh chính thức bắt đầu cuộc sống cấp ba của mình.

Nhưng cuộc sống học đường mãi mãi đều tuân theo nề nếp, cuộc sống của Phùng Thanh cũng vậy.

Mỗi buổi sáng lúc sáu rưỡi, Phùng Thanh luôn bị chuông báo thức phát ra từ loa phát thanh của trường đánh thức. Đến lượt trực nhật thì lập tức bò dậy rửa mặt quét dọn, không đến lượt thì lại lười biếng trốn trong chăn, tranh thủ ngủ nướng thêm hai bài hát. Sau đó, cậu cùng Trạch Tế — người cũng mê nằm lì trên giường chẳng kém gì mình, lề mề đi đến căn tin.

Trong đống đồ ăn sáng còn sót lại, hai người chọn tới chọn lui rồi xách phần ăn về lớp, vừa đọc bài sáng vừa lén lút ăn uống, tránh ánh mắt của thầy cô giám thị.

Vào lớp học, Phùng Thanh lại chăm chú nghe giảng.

Một phần là vì hai năm trước cậu đã rèn giũa được thói quen học tập nghiêm chỉnh để thi tuyển sinh cấp ba, hai là do Trần Thượng Chu đã cảnh báo cậu ngay trước khi nhập học. Anh nói rằng dù Phùng Thanh đã đỗ vào trung học phổ thông số 1 cũng không được lơ là, nếu điểm kém thì cậu vẫn sẽ bị anh phạt như thường lệ.

Phùng Thanh chỉ có thể thở dài mà tuân theo.

May là không khí học tập ở trường cấp ba trọng điểm của tỉnh đúng là tốt hơn trường trung học cơ sở số 15 rất nhiều. Trong lớp hầu như không có ai mất tập trung khi học. Mọi người đều chăm chú nghe giảng, không thì cũng ngồi tự làm bài tập.

Trong môi trường thế này, muốn không học hành nghiêm túc cũng khó.

Mỗi khi tan học buổi trưa, buổi chiều hoặc sau giờ tự học tối, Phùng Thanh đều sẽ xuống tầng đợi Trần Thượng Chu. Buổi trưa sau khi ăn cơm, hoặc buổi tối sau khi ăn khuya xong, nếu còn dư chút thời gian, cậu sẽ lẻn sang ký túc xá của Trần Thượng Chu chơi một lát, hoặc mang bài tập không làm được qua nhờ anh giảng. Còn buổi chiều, hoặc là đi dạo cùng anh, hoặc là bị anh kéo đến một góc vắng nào đó bắt học thuộc Ngữ Văn với tiếng Anh.

Lại là một buổi trưa tan học, Phùng Thanh vèo một cái chạy xuống dưới toà nhà năm nhất, đứng ở bồn hoa chờ Trần Thượng Chu.

"Lại đợi anh cậu à?"

Một bạn cùng lớp đi ngang qua huýt sáo chào Phùng Thanh.

Phùng Thanh gật đầu, vẫy tay chào bạn mình xuyên qua đám người.

Ba tuần sau khi khai giảng, cậu thường xuyên chơi bóng rổ với người bạn kia, nhưng hai người lại không quen nhau từ chuyện đó, mà từ chuyện xin số điện thoại của quán ăn vặt và trà sữa của Quan Hướng.

Từ sau khi cậu xin được số của mấy quán ăn vặt từ Quan Hướng, số đó đã bị truyền đi khắp nơi. Cả khối đều bắt đầu tìm đến cậu để xin số điện thoại. Chưa đến một tuần, bạn bè của Phùng Thanh đã trải rộng khắp cả khối.

Mỗi khi cậu đứng ở bồn hoa chờ Trần Thượng Chu, tay cậu cứ vẫy chào hết người này đến người khác, giơ lên rồi lại hạ xuống không biết bao nhiêu lần.

Tuy nhiên, mặc dù Phùng Thanh là người đã phát tán số điện thoại gọi đồ ăn vặt cho toàn bộ khối lớp 10, nhưng trên thực tế, cho đến nay Phùng Thanh chỉ mới gọi mỗi trà sữa.

Bởi vì Trần Thượng Chu nói mấy quán ăn ở con phố sau trường không vệ sinh cho lắm, anh không cho cậu ăn.

Từ xa thấy Trần Thượng Chu trong đám người, Phùng Thanh liền bật dậy khỏi bồn hoa. Cậu đứng tại chỗ, đợi anh bước lại, rồi hai người cùng nhau đi đến căn tin.

Bữa ăn hằng ngày ăn gì đều do Phùng Thanh quyết định.

Hôm nay Phùng Thanh muốn ăn mì xào ở tầng hai căn tin số 2, thế là cậu dẫn Trần Thượng Chu đi thẳng đến đó.

Trùng hợp là hai người vừa bưng hai suất mì xào ra, đang tìm chỗ ngồi thì bị Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng ngồi cạnh cửa sổ gọi lại.

Chuyện này cũng diễn ra thường xuyên, mỗi lần hai người gặp Tĩnh Văn Duệ với Quan Hướng trong căn tin là lại ghép bàn ngồi chung.

"Thứ ba hôm nay, anh nhớ buổi chiều chúng ta học cùng tiết thể dục nhỉ? Tuần trước còn chơi bóng cùng nhau mà." Tĩnh Văn Duệ vừa đảo mì vừa nói.

Phùng Thanh gật đầu: "Tiết ba ạ."

"Vậy chiều lại chơi tiếp nhé?"

Phùng Thanh hào hứng nói: "Chơi! Tất nhiên là chơi rồi! Anh gọi thêm người đi, mình đánh nguyên sân như tuần trước luôn!"

Nói xong cậu cúi đầu ăn mì, vừa ăn được một miếng lại nghe Tĩnh Văn Duệ kiếm chuyện nói: "Tiểu Phùng Thanh, em học ở trường gần ba tuần rồi, cảm thấy thế nào?"

Phùng Thanh nghiêm túc đáp: "Em cảm thấy công sức học cấp hai của mình không uổng phí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!